Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 578: Sốt 3

Chương 578: Sốt 3 Chương 578: Sốt 3 Chương 578: Sốt 3
Ăn được hơn nửa chén thì cho dù nói thế nào cô cũng không chịu ăn thêm, nhất quyết che miệng lại nằm xuống giường, dùng chăn quấn chặt lấy cả người,

Phong Lẫm sờ lên trán cô thì phát hiện đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, hình như đã hạ sốt rồi.

Cơn sốt này cứ lặp đi lặp lại, rất khó đoán trước được điều gì, chỉ có thể canh lúc hạ sốt ra mồ hôi rồi thay quần áo để tránh bệnh tình thêm nặng thôi.

Sau khi thay quần áo cho cô xong, Phong Lẫm lại ngồi cạnh cô thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi cô đã ngủ say rồi mới mang bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi mặc từ tối hôm qua đến sáng hôm nay đi giặt.

Lúc Phong Lẫm đang giặt quần áo thì Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đã đến.

Đã đến giờ tan làm, sau khi biết Cố Di Gia ngã bệnh thì hai người họ đều không yên tâm, nên đã quyết định đến để xem thử thế nào.

Thấy Phong Lẫm đang giặt quần áo thì hai người họ cũng không lấy làm lạ gì, họ hỏi thăm tình hình của Cố Di Gia, sau khi biết cô đang ngủ thì hai người nhẹ nhàng bước vào phong xem thế nào, chỉnh lại chăn trên người cô rồi đi ra.

Lúc hai người họ ra ngoài thì Phong Lẫm đã giặt quần áo xong, đang phơi ngoài hành lang.

Thời tiết lúc này thường sẽ có mưa đá hoặc có tuyết rơi nên không thích hợp phơi quần áo bên ngoài, thường thì chỉ phơi ngoài hành lang thôi.

Trần Ngải Phương lo lắng nói: "Sao Gia Gia lại đột nhiên bệnh nặng như thế vậy?"

Cô ấy không yên tâm, chắc không phải sức khỏe cô em chồng mình lại xảy ra vấn đề gì rồi chứ?

Phong Lẫm không trả lời vì chính anh cũng không biết, nhưng anh đã nghĩ ra gì đó lại nói tiếp: "Đợi sau khi sức khỏe cô ấy tốt hơn thì em sẽ đưa cô ấy đến chỗ ông Hồ xem thử."

Hai vợ chồng họ biết mình ở lại đây cũng không thể làm gì nên đã dặn dò đoàn trưởng Phong chăm sóc cô cho đàng hoàng rồi rời khỏi.

Phong Lẫm nấu đại cho mình một bát mì ăn để lót dạ rồi quay về phòng canh chừng tiếp.

Mãi cho đến chiều Cố Di Gia thức giấc, cô thấy mình vẫn còn sốt nhẹ nhưng tinh thần đã tốt hơn lúc sáng nhiều rồi.

Phong Lẫm múc chén cháo vẫn còn được ủ ấm trong nồi ra để đút cô ăn, đồng thời còn nói lại chuyện trưa nay anh và chị dâu có đến thăm cô.

Sau khi ăn hết chén cháo anh đút cho thì gương mặt trắng bệch của Cố Di Gia lộ ra vẻ bất lực: "Xem ra em lại khiến họ phải lo lắng nữa rồi..."

"Đừng nói như thế." Phong Lẫm không thích vẻ mặt này của cô: "Cũng đâu phải em muốn bệnh đâu."

Cô cẩn thận chăm sóc sức khỏe mình như thế, rõ ràng cô có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại sợ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe nên cuối cùng chỉ có thể kìm nén lại.

Mặc dù lúc nào cô cũng tươi cười, trông lạc quan cởi mở như thế hết nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được thật ra cũng sẽ có lúc cô thấy rất hụt hẫng.

Đổ bệnh là chuyện cô không bao giờ mong muốn, mỗi lần sau khi cô bệnh xong thì luôn tỏ ra rất áy náy, cảm thấy bản thân đã khiến mọi người phải nhọc lòng, là do sức khỏe của cô liên luỵ mọi người.

Phong Lẫm thấy thế thì lòng vừa đau vừa xót cho cô, thậm chí còn có lúc sẽ nảy sinh một loại suy nghĩ không thiết thực rằng nếu như mình có thể gặp được cô vào lúc cô còn nhỏ thì tốt biết mấy.

Lúc đó anh sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô có thể lớn lên một cách khỏe mạnh, bình an.

Cố Di Gia nghe anh nói thế thì mỉm cười: "Nhưng nói cho cùng thì vẫn do em liên luỵ mọi người..."

"Nói bậy!" Ánh mắt Phong Lẫm trầm xuống, nhìn thôi đã thấy vừa hung dữ vừa lạnh lùng, trông rất đáng sợ.

Mặc dù Cố Di Gia không sợ nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ anh tức giận thì nụ cười sẽ bất chợt tắt ngúm ngay.

Sắc mặt Phong Lẫm dịu lại, thở dài: "Gia Gia, anh không hề có ý hung dữ với em..."

Sao anh có thể đành lòng được chứ? Đặc biệt là khi cô còn đang bệnh, cơ thể lại không thoải mái, anh thương cô còn không kịp nữa là.

Cố Di Gia cắn môi, sau khi ăn thêm một miếng cháo nữa thì quay đầu đi ý muốn nói là không muốn ăn nữa, sau đó lặng lẽ nằm xuống giường, đưa lưng về phía anh...

Phong Lẫm cho rằng giọng điệu lúc nãy của mình quá nghiêm khắc nên mới khiến cô cho rằng mình đang mắng cô, cho nên cô mới buồn như thế.

Anh đặt chén cháo xuống bên cạnh, nhoài người qua đó, cách một lớp chăn ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: "Gia Gia, anh không phải có ý mắng em đâu, anh chỉ lo lắng cho em thôi."

Cố Di Gia buồn bã đáp: "Em biết chứ."

Nếu đã biết vậy tại sao cô vẫn không vui như vậy chứ?

Đoàn trưởng Phong thấy khó hiểu nên mới kéo cô quay lại, lúc thấy mắt cô đang rũ xuống, nét mặt trông cũng rất phức tạp thì nhất thời anh không nhận ra cô đang suy nghĩ gì.

"Gia Gia, em sao thế?" Anh dịu dàng hỏi.

Cố Di Gia không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay anh xin nghỉ để ở nhà chăm sóc em như thế hình như không ổn lắm đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment