Chương 591: Không Lãng Phí 4
Chương 591: Không Lãng Phí 4
Chương 591: Không Lãng Phí 4
"Đúng rồi, nếu không có em dâu nhắc nhở chúng ta đi trạm y tế thì chỉ sợ tôi với Mỹ Hà cũng không biết chuyện Mỹ Hà có em bé, bác sĩ nói đã hơn hai tháng rồi..."
Nghe vậy, Cố Di Gia đã hiểu rõ, hóa ra là Phương Mỹ Hà thật sự có thai.
Nhìn đoàn trưởng Du cảm ơn, Cố Di Gia cười nói chúc mừng: "Em cũng chỉ nhắc nhở một tiếng thôi, cũng không làm gì cả..."
"Đúng là có em nhắc nhở nên chúng tôi mới phát hiện, chuyện này là phải cảm ơn em."
Đoàn trưởng Du cực kỳ biết ơn Cố Di Gia, anh ấy đưa quà rồi nói: "Đây là Mỹ Hà nói tôi đưa, giờ tôi phải đi về với Mỹ Hà, hiện tại cô ấy có em bé nên cũng yếu ớt hơn, không thể để cô ấy một mình được, tôi không tán gẫu với mọi người nữa."
Anh ấy cười ngây ngô rời khỏi, bóng lưng kia nhìn cực kỳ nhẹ nhàng tựa như một người cha ngốc vậy.
Phong Lẫm và Cố Di Gia cùng nhau nhìn theo bóng anh ấy rời đi, sau đó hai người liếc nhau, không khí hơi xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Phong Lẫm đóng cửa lại rồi xách theo quà tặng của đoàn trưởng Du vào nhà, cũng không nhìn thử đây là quà gì, anh hỏi: "Gia Gia, tối nay em muốn ăn gì?"
"Sao cũng được." Hôm nay không được ngủ trưa nên tinh thần của Cố Di Gia không tốt lắm: "Em không cảm thấy đói."
Phong Lẫm sờ sờ mặt cô: "Hay là chúng ta đi qua nhà lão Cố ăn cơm đi, không phải em muốn tặng quà cho mọi người sao?"
"Vậy cũng được ạ." Cố Di Gia không ý kiến gì.
Lúc này hai người xách theo quà hôm nay mới mua đi thẳng tới nhà anh trai và chị dâu.
Cố Minh Thành đang tưới nước cho rau ở trong sân, Trần Ngải Phương đang nấu cơm trong phòng bếp, hai đứa con thì ngồi trong phòng khách, một đứa làm bài tập, một đứa đang xem sách ngoại khóa, cô gái nhỏ đang làm bài tập thường kéo tóc của mình rồi buồn bã hỏi anh trai đang ngồi đọc sách bên cạnh cách làm bài.
Nhìn thấy Cố Di Gia và Phong Lẫm xách đồ vào nhà, Bảo Hoa lập tức đặt bút xuống nhào qua.
"Cô út, dượng út, hai người tới rồi, có gì cho con không ạ?"
Phản ứng của trẻ con là thành thật nhất, cô bé cực kỳ hưng phấn nhìn đồ vật trong tay hai người, trực giác cảm thấy có phần của mình.
Bảo Sơn cũng đứng lên chào hỏi.
Cố Minh Thành đang tưới nước cho rau ngoài sân hỏi: "Không phải là hai đứa đi chơi rồi à?"
"Bọn em đi lên thị trấn chơi, tiện thể mua quà cho mọi người." Cố Di Gia cười tủm tỉm trả lời.
Trần Ngải Phương nghe tiếng cũng đi ra khỏi phòng bếp, cô ấy khó hiểu hỏi: "Quà gì? Hôm nay không phải lễ tết gì, sao lại tặng quà?"
Cố Di Gia vừa đi vào phòng khách vừa nói: "Truyện tranh ngắn của em mới được xuất bản đó, giờ có tiền nhuận bút rồi nên em muốn mua quà cho mọi người."
Nói xong, cô lấy ra một đôi giày da đưa cho anh trai: "Anh cả, đây là quà của anh."
Sau đó cô lại lấy ra mỹ phẩm bảo vệ da và váy đưa cho chị dâu: "Chị dâu, đây là quà của chị, chị thử xem váy có vừa người không."
Cuối cùng cô mới lấy ra quà của Bảo Sơn và Bảo Hoa.
Bảo Sơn rất thích bộ văn phòng phẩm này, cậu bé cười nói: "Cảm ơn cô út, con rất thích ạ."
"Cô út, con cũng rất thích nó." Bảo Hoa ôm quả bóng cao su nhỏ và bút sáp màu rồi nói với vẻ sung sướng: "Con có thể gọi Tam Hoa đi đã bóng, còn có thể vẽ tranh nữa."
Tất cả mọi người đều thích món quà của mình, Cố Minh Thành cười toe toét, đây chính là quà của em gái anh tặng.
Nhưng Trần Ngải Phương mặc dù vui vẻ cũng không nhịn được nói thêm mấy câu: "Sao lại mua nhiều đồ như thế, tiền của mình phải tiết kiệm, em đừng lãng phí."
"Đây không phải là lãng phí." Cố Di Gia kéo tay chị dâu: "Kiến tiền là để tiêu, tiền có thể mua được sự vui vẻ sao lại không mua chứ? Chị dâu, mọi người đều là người nhà quan trọng của em, mua đồ vật cho mọi người em không thấy lãng phí! Chị xem, tất cả mọi người đều có quà, ai cũng vui vẻ, vậy là tốt rồi!"
Trong lòng Trần Ngải Phương vừa xúc động vừa cảm thấy không biết làm gì, cô em chồng luôn biết cách ngụy biện làm cho người khác không thể nói thêm gì.