Chương 600: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 1
Chương 600: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 1
Chương 600: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 1
Phong Lẫm nói: "Ừ, chúng ta sẽ không nuôi."
"Thật sao?" Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt của cô hơi hồng, đôi mắt đen lay láy như một ao nước trong veo, phẳng lặng mang theo chút đáng thương và đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Đương nhiên là thật, em muốn nuôi thì chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ, em không muốn nuôi thì sau này chỉ có hai chúng ta sống với nhau, yên tĩnh thoải mái."
Mặc dù anh chưa từng nuôi đứa bé nào nhưng anh cũng biết khi những đứa trẻ đó quậy phá thì sẽ kinh khủng như thế nào, người nuôi cần phải cố gắng và cục kỳ kiên nhẫn, không phải chỉ cần cho bọn chúng ăn no mặc ấm là đủ rồi.
Cơ thể của cô không khỏe, sợ là cô không thể nào nuôi nấng trẻ con, công việc của anh cũng không cho phép anh ở bên cạnh họ mỗi ngày và chia sẻ trách nhiệm với cô.
Càng chưa nói đến chuyện sức khỏe của cô không thể nào chịu được ồn ào, chỉ cần âm thanh hơi ầm ĩ là cô đã cảm thấy đau đầu, khó chịu.
Cố Di Gia còn đang do dự: "Nhưng mà, sau này anh lớn tuổi rồi có cảm thấy cô đơn không? Có muốn giống với những ông lão của những nhà khác, thích con cháu đầy nhà không?"
"Anh không thấy cô đơn đâu, còn có em mà." Phong Lẫm cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, hai mắt nhìn cô chăm chú: "Chỉ cần có em là đủ rồi, anh hiểu rằng chỉ cần có em ở đây thì anh sẽ không bao giờ thấy cô đơn."
Tính tình của cô rất hoạt bát, rất thích chọc anh, lại còn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, chỉ cần mỗi ngày có cô làm bạn thì anh sẽ không biết cô đơn là gì, cuộc đời anh chưa từng thấy vui vẻ như vậy.
Khóe miệng của Cố Di Gia vừa nhếch lên lại bị cô dằn xuống, cô cố ý hừ nói: "Anh đang nói em thích gây chuyện đúng không?"
"Không có." Đoàn trưởng Phong không muốn tìm đường chết nên nói: "Thật ra quan niệm sinh con của mọi người là để nuôi con sau này có người chăm lo cho mình lúc về già, sau này có nhà nước nuôi chúng ta, dù chúng ta sinh con hay không cũng đâu có vấn đề gì chứ?"
Anh sẽ dâng hiến cả cuộc đời này cho tổ quốc, đợi đến khi bọn họ già rồi thì quốc gia cũng sẽ chăm lo cho bọn họ.
Thật ra mẹ anh không yêu cầu hai người phải sinh con cũng vì nguyên nhân này.
Hai mắt của Cố Di Gia chớp chớp, thật lòng khen một câu: "Anh Lẫm, anh biết nhiều thứ ghê, tiên tiến thật đấy!"
Cô sẽ không cảm thấy kỳ lạ nếu người đời sau nói những lời này nhưng đây lại là một người đàn ông sống trong thời đại này nói ra khiến cô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Phong Lẫm bật cười: "Có gì lạ đâu? Loại chuyện như thế không phải rất bình thường à? Trên đời này có rất nhiều người không có con cái, em xem ông Hồ và chú Quản, không phải bọn họ vẫn sống rất thoải mái à?"
Ngoài ra còn có một ít người cô không quen cũng không thích kết hôn, không có người yêu.
Trên thế gian có rất nhiều lựa chọn, không nhất thiết phải làm theo nguyện vọng của mọi người, ví dụ như kết hôn phải sinh con.
Cố Di Gia nhớ đến chuyện ông Hồ. Mặc dù không có con cái nhưng ông ấy lại có rất nhiều học trò, dạy dỗ ra vô số bác sĩ vĩ đại cho quốc gia.
Những học trò này cũng rất hiếu thuận với ông ấy, mặc dù công việc bận rộn nên không thể ở bên cạnh nhưng vẫn thường xuyên gửi quà cho ông ấy, gọi điện thoại hỏi thăm. Ngay cả Phong Lẫm ở gần cũng thường xuyên đến thăm, không để cho ông ấy cảm thấy cô đơn.
Chú Vinh cũng thế.
Mặc dù ông ấy không có nhiều học trò như ông Hồ nhưng lại có một đứa cháu, cháu của ông ấy và cháu dâu cũng có con cái. Tuy rằng bọn họ không sống chung với nhau nhưng cháu dâu vẫn hay dẫn theo mấy đứa nhỏ tới thăm ông ấy lúc rảnh rỗi.
Còn có bọn họ, lúc trước Phong Lẫm cũng từng được ông ấy nuôi nấng nên bọn họ cũng thường đi thăm ông ấy.
Phong Lẫm nói: "Em thấy không, bọn họ đều là những người không có con cái, cũng không nuôi con để nó chăm lo lúc về già." Anh nâng khuôn mặt của cô lên, hôn lên đuôi mắt ửng đỏ của cô một cách yêu thương: "Cho nên chúng ta cũng không cần có con làm gì! Chỉ cần sống thật tốt..."
Cố Di Gia giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự không hối hận à?"
"Không hối hận!"
Âm thanh của anh bình tĩnh, đanh thép mang theo sức mạnh và niềm tin của một người quân nhân, ý chí kiên định.