Chương 602: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 3
Chương 602: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 3
Chương 602: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 3
Phong Lẫm rất hưởng thụ cảm giác được vợ mình bám lấy như thế này, sắc mặt của anh cũng cực kỳ thoải mái và sung sướng, không còn vẻ lạnh nhạt nghiêm túc. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ tưởng mắt của mình có vấn đề gì.
Buổi tối khi đi ngủ, Cố Di Gia chui vào trong lồng ngực anh, ngửa đầu hôn lên chiếc cằm góc cạnh, đột nhiên cô hỏi: "Anh Lẫm, anh biết tình hình sức khỏe của em từ bao giờ..."
Cô cắn cắn môi, không biết sao lại hơi buồn bã.
Nhưng mà nỗi buồn ấy của cô rất nhanh đã biến mất sau nụ hôn của anh.
Bàn tay đầy vết chai của người đàn ông lau đi vệt nước bên môi của cô, âm thanh hơi khàn đặc: "Từ trước khi quyết định cưới em, ông Hồ cũng đã nói cho anh biết về tình trạng sức khỏe của em rồi."
"Quyết định cưới em?" Cố Di Gia nói: "Là đêm trung thu đó phải không?"
"Không phải."
"Vậy là lúc nào?" Cô tò mò.
Phong Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Lúc rời khỏi huyện Nam Hoài."
Cố Di Gia: "... Sớm dữ vậy?"
Vành tai của anh hơi hồng, hiếm khi anh cảm thấy xấu hổ như vậy, may mà lúc này đã tắt đèn rồi, cô cũng không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
Cố Di Gia sững sờ cả người, sắc mặt không thể tin được: "Nhưng mà lúc đó em với anh còn chưa thân thiết với nhau, em còn xem anh như bạn bè của anh trai nên rất tôn trọng, với lại em còn hơi sợ anh..."
Phong Lẫm hơi nghẹn lòng, không có thứ gì làm cho người đàn ông buồn rầu hơn việc bị chính vợ của mình nói thẳng lúc trước cô sợ mình.
Nhưng mà Cố Di Gia vẫn rất vui, vui như mở cờ trong bụng, cô dứt khoát nhào tới, hôn chụt chụt liên tục lên mặt anh giống như một con chó con.
Thật sự cô rất vui: "Hóa ra anh đã thích em từ sớm như thế, có phải vì em vừa đẹp người vừa đẹp nết không? Ây da, thật ra lúc đó em cũng rất thích anh, dù sao anh cũng là một quân nhân mà..."
Cô có ấn tượng tốt đối với quân nhân, nhưng mà tác phong của anh hơi hung hãn nên làm cô cảm thấy sợ.
Nghe thế, cuối cùng Phong Lẫm cũng không thấy sầu muộn nữa, hóa ra vợ anh đã có thiện cảm với anh từ trước, mặc dù chỉ vì bộ đồng phục quân đội trên người nhưng đây cũng là thứ anh có, là vinh dự anh phải bảo vệ cả đời.
Sau đó Cố Di Gia lại nghe anh kể từ lần đầu tiên anh trai dẫn cô đi khám bệnh ở chỗ ông Hồ, lúc đó anh cũng cố ý ghé qua.
"... Ông Hồ nhận ra anh chú ý đến em thì hỏi có phải anh muốn cưới em làm vợ hay không, sau khi biết được câu trả lời khẳng định của anh, ông ấy nhắc anh về sức khỏe của em, nói là nếu anh để ý thì đừng nên làm phiền em..."
Anh hôn lên khuôn mặt cô: "Ông Hồ cũng không phải cố ý để lộ tình trạng cơ thể của em với anh, chỉ là ông ấy tin tưởng anh sẽ không kể chuyện này cho người khác, em đừng trách ông ấy."
Cố Di Gia nói: "Em không trách ông ấy, nhân phẩm của anh thật sự đáng để tin tưởng, ông Hồ cũng có ý tốt."
Những chuyện về tình trạng sức khỏe của người bệnh nếu tùy ý để lộ ra với một người không liên quan thì đúng là không tốt.
Nhưng anh của cô là đồng đội của Phong Lẫm, với lại anh đã giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy. Mặc dù không có ai nói gì nhưng anh cũng có thể quan sát được tình trạng cơ thể của cô không ổn. Ông Hồ cũng chỉ có ý tốt nên nhắc nhở, cũng đảm bảo rằng anh sẽ không để lộ ra, chuyện này không cần phải quan tâm nhiều.
"Cho nên anh đã biết rõ... Nhưng vẫn muốn kết hôn với em, đúng không?"
Phong Lẫm ừ một tiếng: "Anh kết hôn với em vì yêu em, muốn sống với em cả đời, làm bạn với nhau chứ không phải muốn cưới một người vợ về để sinh con."
Cho nên có sinh con hay không cũng đâu có liên quan gì?
Nếu sinh con sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, anh tình nguyện không có con.
Cố Di Gia cắn môi, trong lòng cô rất cảm động, đến mức trái tim đập loạn nhịp, cô vùi mình vào trong lồng ngực anh, miệng lẩm bẩm: "Anh Lẫm, sao anh lại tốt như vậy chứ..."
"Gia Gia cũng rất tốt." Anh cười nói: "Không để cho anh phải cố gắng một mình."
Anh thích có qua có lại, hai người đều yêu nhau, không có thứ gì sung sướng hơn chuyện này.
Cố Di Gia vừa cảm động vừa vui vẻ, hai người nói rõ với nhau xong thì hòn đá tảng trong lòng cô cũng đã biến mất hoàn toàn, lúc này cô chỉ cảm thấy thế giới này thật sự rất tươi đẹp.
Cô không nhịn được để vai chạm vào vai anh, không ngừng nói ríu rít.