Chương 611: Không Xấu 4
Chương 611: Không Xấu 4
Chương 611: Không Xấu 4
Hình như là sau khi cô ấy trưởng thành, mẹ cô bắt đầu quan tâm đến chuyện kết hôn của cô ấy nên may một bộ quần áo mới để cô đi xem mắt.
Cho đến khi cô ấy chọn trúng một thanh niên trí thức ở nông trường làm cho mẹ cô cực kỳ tức giận, mắng cô vụng về như heo, làm vợ của đoàn trưởng thoải mái thì không muốn làm lại muốn gả cho một cái thanh niên trí thức nghèo. Thậm chí, bà ấy còn nói sau này không bao giờ... Quan tâm đến cô ấy.
Năm đó lúc cô ấy kết hôn với Đường Bính Đông, mọi người trong nhà thấy cuộc hôn nhân này chẳng thể lâu dài.
Đặc biệt là lúc Đường Bính Đông nhờ cha cô giúp đỡ mình quay về thành phố, ánh mắt thất vọng của cha lúc ấy vẫn in sâu trong ký ức của cô ấy. Cho nên lúc sau dù có khó khăn đến cỡ nào, cô ấy cũng không muốn viết thư nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Đúng là cuộc hôn nhân người nhà cô không vừa mắt thật sự không thể dài lâu.
Trong lòng của Đỗ Tiểu Liên xoay chuyển trăm bề, cô ấy yên lặng thay quần áo mới.
Cố Di Gia giúp cô ấy bẻ cổ áo rồi cười nói: "Chị mặc bộ đồ này rất đẹp, màu xanh thật sự thích hợp với ngoại hình của chị, trông cả người cũng có sức sống hơn."
Cô dẫn Đỗ Tiểu Liên đến trước cái gương to trong phòng.
Đỗ Tiểu Liên kinh ngạc nhìn mình ở trong gương.
Hiện giờ, cô ấy đang mặc một bộ quần áo mùa xuân, thân trên là một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh lam, phần eo hơi thu hẹp khiến nó trông thon thả hơn. Phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đen ống rộng, hai thứ phối hợp chung với nhau vừa thể hiện được sự dịu dàng nữ tính vừa có sức sống tuổi trẻ.
Cố Di Gia dùng tay chạm vào bả vai của cô ấy, cùng nhìn vào người trong gương: "Chị Tiểu Liên, da của chị đã trắng hơn, màu xanh lam rất hợp với màu da của chị, hiện giờ nhìn chị trẻ ghê, ai không biết nhìn vào còn tưởng chị mới tốt nghiệp trung học đó."
Đỗ Tiểu Liên bị cô khen đến mức mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy bản thân trong gương đã tươi tắn hơn, không phải là con người chán nản của lúc trước, trong lòng cô ấy rất xúc động, thậm chí cô ấy còn cảm thấy bản thân cũng không hề xấu như trong lời nói của người nhà họ Đường.
"Đương nhiên là chị không xấu rồi!" Cố Di Gia mất hứng nói: "Ai không có ánh mắt chê chị xấu thế?"
Nếu là Đỗ Tiểu Liên lúc về nhà mẹ đẻ vào dịp tết khóc lóc không chịu ly hôn, vừa gầy vừa đen, đúng là xấu thật. Nhưng đã nghỉ ngơi mấy tháng rồi, cô ấy không còn gầy như trước, làn da cũng trắng hơn, mặc vào bộ quần áo mới đương nhiên sẽ không xấu, thậm chí còn khá xinh đẹp.
Đỗ Tiểu Liên nghe vậy mới sực tỉnh, bản thân vừa rồi vô thức nói ra những lời trong lòng.
Cố Di Gia cúi đầu sửa lại tay áo cho cô ấy, miệng vẫn nói tiếp: "Những người nói chị xấu không phải vì ánh mắt có vấn đề mà là cố ý chèn ép chị, muốn phá vỡ sự tự tin của chị để đạt được lợi ích từ chị cho nên mới nói như vậy, chỉ cần có mắt cũng sẽ thấy được chị không hề xấu."
Suy nghĩ của Đỗ Tiểu Liên tiếp tục trôi theo lời nói của cô.
Nếu một người bình thường nói với cô ấy điều này thì cô ấy không có cảm giác gì nhưng người nói lời này lại là một người cực kỳ xinh đẹp, lại dùng lời lẽ chân thành, dường như mọi điều cô nói ra đều là sự thật.
"Vậy... Thật ra tôi không xấu sao?" Cô ấy thì thầm hỏi.
"Không xấu!" Cố Di Gia khẳng định, lại bảo cô ấy thay bộ đồ khác: "Chị xem chị xấu chỗ nào? Không phải nhìn rất xinh đẹp à?"
Giúp người thì giúp cho trót, cô lại lấy lược ra chải một kiểu tóc mới cho Đỗ Tiểu Liên.
Ban đầu Đỗ Tiểu Liên để kiểu tóc mái ngố vừa dày vừa dài để có thể che được hết khuôn mặt của mình, dường như làm thế sẽ không để người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô ấy.
Lúc này, Cố Di Gia chải toàn bộ phần tóc mái của cô ấy lên để lộ ra cái trán trơn bóng nhỏ nhắn, để lộ ra ngũ quan xinh xắn, càng dễ nhìn hơn.
Đỗ Tiểu Liên kinh ngạc nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trong gương, đột nhiên nước mắt chảy đầy trên mặt.