Chương 623: Sự Lựa Chọn Thứ Hai 4
Chương 623: Sự Lựa Chọn Thứ Hai 4
Chương 623: Sự Lựa Chọn Thứ Hai 4
Phương Mỹ Di đã xem ảnh của đối phương, nhanh chóng tìm thấy anh ấy.
Cô kéo Cố Di Gia tới bên hồ.
Ở đó có một chàng trai trẻ đang ngồi trên chiếc ghế đá cạnh hồ đọc sách, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, trên mặt đeo một chiếc kính, nhìn quả thực rất lịch thiệp, dáng vẻ lặng lẽ đọc sách, ở trong một thế giới của riêng mình đó rất hấp dẫn, nhiều nữ đồng chí trẻ tuổi cũng đang nhìn về phía bên này.
"Xin chào, anh có phải là đồng chí Nhậm không?" Phương Mỹ Di nói.
Chàng trai trẻ ngẩng đầu, nhìn hai nữ đồng chí trước mặt. Người đầu tiên anh ấy chú ý đến là cô gái mặc chiếc váy màu xanh trơn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong như nước hồ thu, duyên dáng yêu kiều đứng đó, gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, đẹp như thi như họa.
Anh ấy lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: "Xin, xin chào, cô là đồng chí Phương đúng không? Tôi tên Nhậm Hoài Mẫn..."
Cố Di Gia và Phương Mỹ Di đều nhìn chằm chằm vào anh ấy nên đương nhiên phát hiện ra người anh ấy đang nhìn là Cố Di Gia.
Cố Di Gia nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ, lùi lại một bước.
Lúc cô ấy lùi lại, Phương Mỹ Di nói: "Chào đồng chí Nhậm, tôi là Phương Mỹ Di..."
Nhậm Hoài Mẫn ngây người một lát, tầm mắt nhìn về phía Phương Mỹ Di, có chút ngạc nhiên.
Tuy nữ đồng chí này cũng rất xinh đẹp, nhưng viên ngọc quý trước mặt khiến gu thẩm mỹ được nâng lên vô hạn, nhìn cô gái bên cạnh bỗng dưng có chút không vừa ý.
Trong lòng Nhậm Hoài Mẫn hơi thất vọng.
Phương Mỹ Di đương nhiên biết điều này, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn Cố Di Gia đi cùng, nhìn phản ứng của Nhậm Hoài Mẫn, cô ấy cũng không thất vọng chút nào.
Bởi vì cô phát hiện Nhậm Hoài Mẫn không hề đẹp trai như trong ảnh.
Có lẽ bức ảnh đen trắng đã che đi khuyết điểm của anh ấy, cô phát hiện làn da của anh ấy không đẹp, trên mặt còn có những nốt mụn chưa khỏi, miệng hơi hô, là kiểu người rất ăn ảnh, có thể chụp được những bức ảnh đẹp, nhưng thực tế lại không đẹp trai như trong ảnh.
Không phải là kiểu cô ấy thích.
Phương Mỹ Di vô cùng thất vọng.
Tuy trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng cô ấy vẫn giả vờ như không phát hiện ra đối phương nhận nhầm người, cũng không nhận ra sự thất vọng trong lòng đối phương.
Cố Di Gia biết điều rời đi, để bọn họ có không gian riêng.
Cô cũng không đi xa, đã đến mấy ông lão đang chơi cờ, đứng đó xem họ chơi cờ.
Tuy biết là không nên, nhưng ánh mắt của Nhậm Hoài Mẫn vẫn vô thức nhìn theo bóng dáng của Cố Di Gia.
Phương Mỹ Di cố ý hỏi: "Đồng chí Nhậm, anh có muốn đi dạo gần mấy vòng không?"
Nhậm Hoài Mẫn lơ đãng đáp một tiếng, lúc cùng đi dạo cùng cô, anh ấy vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng Cố Di Gia rời đi.
Hai người đi dạo trong công viên một lúc, không nói gì với nhau.
Chỉ nhìn vào sự im lặng này, cả hai đều biết lần xem mắt này sẽ không thành công.
Vì vậy đi dạo khoảng mười phút, Phương Mỹ Di lịch sự nói lời tạm biệt: "Đồng chí Nhậm, tôi đi trước đây. Hôm nay rất vui vì được gặp đồng chí."
Nhậm Hoài Mẫn do dự một lát rồi gọi cô ấy lại: "Đồng chí Phương, đợi đã..."
Phương Mỹ Di quay lại nhìn anh mỉm cười.
"Đồng chí Phương, nữ đồng chí ban nãy, cô ấy..." Nhậm Hoài Mẫn hơi đỏ mặt: "Cô ấy có bạn trai chưa?"
Phương Mỹ Di không thấy bất ngờ khi anh ấy hỏi điều này, mỉm cười nói: "Cô ấy đã kết hôn rồi."
Nghe xong, Nhậm Hoài Mẫn lộ vẻ thất vọng, làm gì có ai lại không rung động trước một cô gái xinh đẹp như vậy, không ngờ cô đã kết hôn rồi.
Nếu đã kết hôn, vậy thì không còn cơ hội nữa rồi.
Vì thế Nhậm Hoài Mẫn nhìn Phương Mỹ Di, anh ấy đã nghe ba mẹ nói qua về thân phận của cô gái này. Bố cô ấy là sư đoàn trưởng của một quân khu nào đó, cô ấy đang làm việc ở một nhà xuất bản trong thành phố, thật ra cô ấy khá rất xinh đẹp, rất thích hợp làm vợ anh ấy.
Thế là Nhậm Hoài Minh nói: "Đồng chí Phương, cô có khát không? Có muốn đi uống một tách trà không?"
Phương Mỹ Di: "... Cảm ơn, không cần đâu, tôi còn có việc."
Phương Mỹ Di âm thầm trợn tròn mắt, sao cô ấy có thể không hiểu được ý của anh ấy là gì, mình chỉ là sự lựa chọn thứ hai của anh ấy.
Cũng may, cô cũng không vừa ý anh ấy nên mới không tức giận với thái độ của anh, nói vài câu cho có lệ rồi nhanh chóng rời đi!