Chương 627: Tìm Chồng 4
Chương 627: Tìm Chồng 4
Chương 627: Tìm Chồng 4
Đồ đạc quá nặng, hai người họ xách một chút đã bắt đầu thở hồng hộc.
Lúc này trong khu nhà tập thể không có nhiều người, chỉ có một vài người lớn tuổi đang cùng với mấy đứa nhỏ làm ít việc vặt dưới tán cây. Bọn họ nhìn thấy hai người này khiêng đồ vật đi tới, ngoại trừ hỏi thăm vài câu thì cũng không ai đi tới giúp đỡ bọn họ xách đồ.
"Gia Gia, bọn họ là ai thế?" Có một bà cụ hỏi.
Cố Di Gia cười nói: "Đây là người nhà của chính ủy Mã ạ, đây là bác gái Mã, đây là Mã Xuân Hoa, còn đây là Mã Tiểu Tráng."
"Hóa ra là người nhà chính ủy Mã."
Lại có người hỏi: "Bà chị, sao đột nhiên bà tới đây? Tới thăm chính ủy Mã sao?"
Đúng lúc bác gái Mã mệt mỏi nên bỏ đồ xuống đất nghỉ ngơi một chút, lau mồ hôi rồi cười nói: "Đúng vậy, nhiều năm rồi tôi không lên thăm con cả, cảm thấy nhớ nó nên lên thăm."
"Cô gái này là em gái của chính ủy Mã sao? Ồ, tướng mạo giống với bà thật đấy!"
"Đúng vậy."
"Con bé năm nay bao tuổi rồi? Đã kết hôn chưa? Có người yêu chưa?"
"Tuổi con bé cũng không lớn, còn chưa có người yêu đâu."
"..."
Nghe bà ta nói thế, mọi người trong khu nhà tập thể đều hiểu, này là dẫn con gái tới tìm chồng.
Trong bộ đội chẳng có cái gì nhiều, chỉ có đàn ông độc thân là nhiều nhất, rất nhiều gia đình nếu chọn trúng người đàn ông trẻ tuổi nào thì sẽ làm mai cho người đó, kêu em gái, cháu gái mình tới để giới thiệu vợ cho họ, việc này cũng coi như là làm giảm số lượng đàn ông độc thân.
Nói ra thì hoạt động này đúng là đã thúc đẩy được mấy đôi đấy.
Mã Xuân Hoa cứ có cảm giác ánh mắt những người này nhìn cô ta có chút khó tả, trong lòng không được tự nhiên, cộng thêm cô ta ngồi xe vài ngày, vừa mệt vừa buồn, cho nên tâm tình của cô ta cũng không tốt lắm.
Việc không vui hơn chính là hai đồng chí nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia.
Bọn họ nhìn qua hẳn là mấy cô gái lớn lên trong thành phố, không có việc gì làm. Nói không chừng còn là kiểu tiểu thư áo đưa tới tay cơm bón tận miệng, quần áo trên người họ đều là kiểu dáng cô ta chưa từng nhìn thấy, bọn họ mặc lên trông xinh đẹp tới nỗi khiến cô ta có chút tự ti.
Trong lòng Mã Xuân Hoa rất khát vọng, cô ta cũng muốn mặc quần áo xinh đẹp như thế, khi nào gặp được anh cả, cô ta nhất định phải nói anh ấy cho cô ta tiền mua quần áo.
Nghỉ ngơi một lúc rồi, Cố Di Gia hỏi: "Bác gái, mình đi chưa ạ?"
Bác gái Mã cười gật đầu, bà ta nói: "Đi thôi, thật sự làm phiền hai cháu quá, nếu không nhờ hai cháu chỉ đường thì bác cũng không biết phải đi thế nào."
Giọng bà ta rất lớn, tiếng nói vang to, mọi người gần đó đều có thể nghe được.
Bác gái Mã xách hai cái túi bạt lên rồi gọi con gái và cháu trai.
Mã Xuân Hoa khom người xách cái túi bạt lên, cô ta cảm thấy nó rất nặng, nên nhìn về phía hai người Cố Di Gia nói: "Hai cô có thể giúp tôi khiêng một túi không? Nó nặng quá, một mình tôi không khiêng nổi."
"Việc này không được đâu!" Phương Mỹ Di không hề do dự nói: "Đồ vật nặng như thế sao có thể để Gia Gia xách được chứ?"
Ngay cả đồ vật nặng hơn một ký cô ấy cũng không nỡ để Cố Di Gia xách mà còn giúp cô mang về, thế thì làm sao có thể để Cố Di Gia đi xách túi bạt đựng lương thực nặng trịch kia chứ?
Phương Mỹ Di còn nói: "Xin lỗi, tôi còn đang xách đồ, không thể giúp cô được. Hay là cô cứ để ở đây đi, chuyển túi kia xong rồi quay lại mang nó đi cũng được?"
Mã Xuân Hoa: "..."
Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Hai cô khiêng một cái túi không phải là được rồi sao, tôi có bảo mỗi cô khiêng một túi đâu chứ. Chút chuyện nhỏ này cũng không thể giúp tôi à?"
Bác gái Mã khiển trách con gái: "Xuân Hoa, sao con có thể nói như thế?" Sau đó, bà ta nói với bọn Cố Di Gia: "Hai cháu đừng để ý, do bọn bác ngồi xe vài ngày, trên đường lắc lư nên Xuân Hoa hơi mệt mỏi, mới muốn nhờ các cháu giúp một chút mà thôi."
Trời ạ, bọn họ nói cái gì thế?
Cuối cùng Phương Mỹ Di cũng phản ứng kịp, mấy lời này của Mã Xuân Hoa chính là nếu bọn họ không giúp cô ta thì có nghĩa là bọn họ làm sai, đúng không?
Chưa kể xem lại lời nói của bác gái Mã xem nào, mặc dù bà ta xin lỗi, nhưng cũng có thể nghe ra được bà ta đang bảo vệ con gái mình, cũng là ngấm ngầm đâm một đao, muốn bọn họ giúp con gái bà ta xách đồ!