Chương 629: Xú Lão Cửu 2
Chương 629: Xú Lão Cửu 2
Chương 629: Xú Lão Cửu 2
Mọi người nghe xong cũng khen theo: "Còn phải nói, Gia Gia là một cô gái tốt, xinh đẹp lại có khả năng làm việc, đoàn trưởng Phong cưới được con bé đúng là rất có phúc."
"Đúng thế..."
Bác gái Mã nghe xong nheo mắt, ngạc nhiên nhìn Cố Di Gia, không ngờ cô lại gả cho đoàn trưởng?
Nhưng bà ta nhanh chóng cảm thấy thương hại cho cô, có thể làm đoàn trưởng thì tuổi chắc cũng đã lớn, không biết là cưới lần đầu hay là lần hai. Bà ta nhìn Cố Di Gia, gương mặt cô trông non nớt chưa kìa, chẳng biết đã hai mươi tuổi chưa? Còn trẻ như thế đã phải gả cho đoàn trưởng, không phải là vì tham hư vinh nên mới chịu gả cho một ông già rồi làm mẹ kế của người khác sao?
Không thể trách bác gái Mã nghĩ như thế, bởi vì thôn kế bên bọn họ đã có trường hợp như thế làm ví dụ.
Đối phương cũng là đoàn trưởng, đã hơn ba mươi tuổi, có một người vợ chết vì khó sinh, để lại năm đứa con, ông ta muốn tìm một người vợ mới để chăm sóc con cái nên tìm một cô gái trong thôn.
Mặc dù tuổi của đoàn trưởng đó đã lớn, lại còn có năm đứa con, nhưng bởi vì ông ta là đoàn trưởng, sính lễ cũng nhiều cho nên có không ít gia đình nhà nghèo tình nguyện gả con gái qua đó làm mẹ kế, hơn nữa lại còn là những cô gái còn trinh đấy.
Gả cho ông ta thì sẽ lập tức trở thành vợ đoàn trưởng, có không ít cô gái trẻ đều tình nguyện gả đi.
Bà ta cho rằng Cố Di Gia cũng giống như thế.
Chẳng ai biết trong đầu bác gái Mã nghĩ gì, có điều thái độ bà ta dễ chịu, nói chuyện cũng chân thành, ngược lại khiến người khác cho rằng bà ta là người tốt.
Nhưng mà nói lời dễ nghe đi chăng nữa cũng phải xem tình hình.
Nếu là cô gái khác, nghe bà ta nói như thế, sẽ cảm thấy không giúp đỡ thì không tốt lắm, nhưng Cố Di Gia và Phương Mỹ Di là trường hợp ngoại lệ.
Trong mắt mọi người của khu nhà tập thể, Cố Di Gia và Phương Mỹ Di là người làm công tác văn hóa, những người làm công tác văn hóa xưa giờ đều được tôn kính, bọn họ cảm thấy các cô không làm việc nặng cũng chẳng làm sao cả.
Lại càng không cần phải nói tới hai người họ, một người là con gái sư đoàn trưởng, một người là vợ đoàn trưởng, ai có mặt mũi nhờ bọn họ làm việc giúp chứ?
Chỉ có bác gái Mã mới tới, không biết rõ tình hình, vì che chở con gái mình mà nói ra những lời đó.
Mã Xuân Hoa khác với bác gái Mã co được duỗi được, cô ta cụp mắt xuống, có hơi khó chịu.
Mã Xuân Hoa đã khi nào phải chịu cơn tức thế này đâu? Cô ta tức giận trừng mắt nhìn hai người Cố Di Gia, nếu không phải mẹ cô ta kịp thời giữ chặt cô ta lại thì cô ta đã không quản được miệng mình mà lớn tiếng mắng chửi người khác rồi.
Tính tình cô ta không tốt, khi trước ở trong thôn, nếu có ai khiến cô ta không thoải mái thì cô ta sẽ mắng người đó.
Cố Di Gia chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, cô nói: "Nhà chính ủy Mã ở đằng kia, hai người đi phía bên này, ở đằng trước rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi thẳng tới trước rồi lại rẽ phải, tìm căn nhà thứ ba là được."
Cô nói xong cũng mặc kệ bọn họ, nói chào tạm biệt với mấy cụ già rồi cùng với Phương Mỹ Di rời đi.
Bác gái Mã và Mã Xuân Hoa nghe tới nỗi hồ đồ luôn, bọn họ chỉ nghe cái gì mà rẽ trái rẽ phải, cả người ngơ ngác.
Rẽ nhiều lối như thế bọn họ đi thế nào đây?
Mã Xuân Hoa thấy hai người họ cứ thế bỏ đi thì tức giận không có chỗ trút, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ nhìn bọn họ đi, mấy đồng chí nữ trong thành phố này đúng là người xấu, xem thường người thông thôn chúng ta mà."
Giống y như mấy thanh niên trí thức trong thôn vậy.
Bác gái Mã còn chưa kịp nói gì thì bà cụ đứng bên cảnh đã cảm thấy không vui.
Bà cụ nói: "Cô gái này, sao cô có thể nói chuyện như thế được? Gia Gia xem thường người nông thôn ở chỗ nào? Con bé cũng là con gái đến từ nông thôn đấy."
Bác gái Mã kinh ngạc, cô gái tên "Gia Gia" kia là con gái đến từ nông thôn á, đúng là nhìn không ra mà.
Trên mặt Mã Xuân Hoa tràn ngập vẻ khó tin: "Không thể nào, cô ta giống mấy cô gái nông thôn ở chỗ nào chứ?"
Bảo cô là con gái của nhà giàu có nào đó trong thành phố, được chăm sóc tỉ mỉ thì vẫn có người tin đấy. Làn da trắng không chút tỳ vết, nhìn qua cũng không có vẻ gì là người phải làm việc nặng, lại còn dáng vẻ yếu đuối kia nữa, giống hệt hồ ly.
"Ây cha, cái này có cái gì chứ?" Bà cụ kia cười nói: "Mặc dù Gia Gia là con gái nông thôn, nhưng con bé không chịu thua kém ai. Anh của con bé là đoàn trưởng, nuôi con bé đọc sách, con bé còn là học sinh cấp ba đấy. Đã thế còn biết vẽ truyện tranh ngắn. Truyện tranh ngắn con bé vẽ được rất nhiều đứa trẻ thích, nghe nói tiền thù lao còn rất cao nữa."
"Đúng đấy, Gia Gia còn biết may quần áo đẹp nữa."
"Tính tình con bé cũng tốt, lần trước cháu tôi té gãy chân, con bé còn qua thăm, còn tặng cháu tôi một bản truyện tranh ngắn, nói thằng nhỏ là người đàn ông dũng cảm, thằng nhỏ đau lắm nhưng cũng không khóc đâu."
"..."