Chương 631: Xú Lão Cửu 4
Chương 631: Xú Lão Cửu 4
Chương 631: Xú Lão Cửu 4
Về tới nhà, Phương Mỹ Di vẫn còn không vui.
Cố Di Gia rót cho cô ấy ly nước ấm rồi nói: "Đừng tức giận, cậu tức giận với người không liên quan làm gì, không đáng."
Phương Mỹ Di tự rót cho mình một ly nước, vẫn còn khó chịu nói: "Bọn họ cho rằng bọn họ là ai, tính tình kiểu gì vậy hả? Tớ còn cho rằng người của khu nhà tập thể rất tốt, không ngờ là..."
Cố Di Gia cười nói: "Lúc nghe nói bọn họ là người nhà của chính ủy Mã tớ đã biết tính cách của bọn họ thế nào rồi."
Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng cô biết vợ và con cái chính ủy Mã sống như thế nào, cũng biết anh ấy vẫn luôn gửi tiền về quê, nuôi mẹ và các em trong nhà, vì thế mà không tiếc để cho vợ và con mình ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Mẹ và em trai em gái của chính ủy Mã có thể yên tâm thoải mái nhận tiền lương mà anh ấy gửi về, làm như không thấy tình cảnh của Chu Hồng Anh và con cái cô ấy, cũng đủ thấy tính cách của bọn họ thế nào.
Phương Mỹ Di nghe xong chuyện của chính ủy Mã thì kinh ngạc một lúc.
"Trên thế giới này thật sự có người đàn ông vì nuôi mẹ vào các em mà mặc kệ vợ và con mình sống có tốt hay không sao?" Mặt cô ấy đều là vẻ không thể tin được.
Cố Di Gia nói: "Có lẽ thế, dù sao vợ và con gái anh ấy cũng không chết được."
Phương Mỹ Di cụp mắt nói: "Chính ủy Mã này lên tới chức chính ủy rồi sao lại hồ đồ như vậy? Tớ cũng nghi ngờ, không biết đầu óc anh ấy có vấn đề gì không?"
Cố Di Gia nói: "Chuyện này cũng không liên quan gì, có một vài người có thể phân chia rất rõ ràng chuyện công việc và gia đình. Người đó làm việc tốt không có nghĩa cũng có thể xử lý các mối quan hệ gia đình tốt."
Phương Mỹ Di à một tiếng, coi như hiểu thêm về sự đa dạng trong tính cách con người.
Nghỉ ngơi một lát, Cố Di Gia hỏi: "Cậu phải về à, lấy vài thứ về ăn đi..."
Cô mở đồ ăn vặt mà chú Vinh đưa cho ra, nhìn thấy bên trong có lạc rang thì lập tức vui vẻ. Tay nghề nấu nướng của chú Vinh rất tốt, làm món nào cũng ngon khiến cô rất thích.
Chú Vinh đại khái cũng biết cô thích, cho nên lần nào cô ghé qua, ông ấy cũng sẽ gói một ít cho cô đem về.
"Tớ không về." Phương Mỹ Di bốc lấy một nắm đậu phộng ngũ vị, nhân đậu phộng vừa giòn vừa thơm, cô ấy vừa ăn vừa nói: "Hôm nay tớ xem mắt thất bại, có lẽ mẹ tớ sẽ mắng cho. Tớ quyết định đêm nay sẽ ngủ ở chỗ cậu, sáng mai về thành phố sớm, tránh mặt mẹ tớ."
Cố Di Gia: "..."
Chuyện như thế này trước kia không phải Phương Mỹ Di chưa từng làm, mặc dù Cố Di Gia cảm thấy rất cạn lời nhưng cũng tùy cô ấy.
Chạng vạng tối, Cố Di Gia cầm một túi đồ ăn vặt, cùng với Phương Mỹ Di về ăn ké nhà anh trai và chị dâu.
Bảo Hoa và Bảo Sơn đã về nhà, nhìn thấy hai người họ thì ngoan ngoãn chào hỏi.
"Cô út, có gì ngon không ạ?" Bảo Hoa ngạc nhiên hỏi.
Cố Di Gia lấy bánh kẹo và đồ ăn vặt hôm nay mua ra, nói với Bảo Hoa: "Kẹo không được ăn nhiều, nhưng bánh thì có thể ăn hai cái."
"Con biết rồi." Bảo Hoa mím môi, rồi lại hỏi: "Cô út, con có thể lấy cho chị Nhị Hoa, Tam Hoa cùng ăn không?"
"Được." Cố Di Gia gật đầu: "Có điều con phải làm xong bài tập mới được đi tìm Tam Hoa chơi."
Bảo Hoa nhét một cái bánh bích quy vào trong miệng rồi nhanh chóng đi làm bài tập.
Hôm nay Trần Ngải Phương về hơi trễ, thấy cửa sổ chỗ phòng bếp có khói bay ra thì còn tưởng là Cố Minh Thành đang nấu cơm, nào ngờ khi cô ấy vào trong bếp mới phát hiện ra là Cố Di Gia và Phương Mỹ Di tới.
Cô ấy cười chào hỏi: "Mỹ Di tới đấy à."
Phương Mỹ Di cười hì hì nói: "Chị dâu, hôm nay em tới ăn ké, hy vọng chị không để ý."
"Không ngại, em có muốn ăn gì thì cứ nói." Trần Ngải Phương thấy rất vui, trước giờ cô ấy luôn hào phóng với bạn bè của em chồng, đây cũng là lý do Phương Mỹ Di có thể mặt dày mày dạn tới đây ăn ké.
Có điều lần nào Phương Mỹ Di tới cũng xách theo túi lớn túi nhỏ, mang qua không ít quà.
Một tới hai đi như thế, ngay cả hai đứa nhỏ cũng thích cô ấy.
Cuối cùng Bảo Hoa cũng làm xong bài tập, cô bé lấy vài viên kẹo bỏ vào trong túi tiền của mình, rồi lại đi lấy vài cái bánh.
"Con muốn cho dì Hồng Tú, chị Nhị Hoa và Tam Hoa nếm thử."
Bảo Hoa nói với người lớn trong nhà một tiếng rồi vui sướng chạy ra ngoài, chạy qua nhà chính ủy Mã.
Cố Di Gia nghĩ tới cái gì đó đã không thấy bóng dáng Bảo Hoa đâu cả.
Trần Ngải Phương nói: "Em làm sao thế, thường ngày Bảo Hoa cũng hay chạy qua bên đó chơi, không cần lo lắng đâu."
Cũng không phải Cố Di Gia lo lắng, cô nói với chị dâu: "Chị dâu, mẹ và em gái chính ủy Mã tới thăm người thân."