Chương 637: Trọng Nam Khinh Nữ 2
Chương 637: Trọng Nam Khinh Nữ 2
Chương 637: Trọng Nam Khinh Nữ 2
Bảo Hoa không đồng ý: "Bà nội Mã, hóa ra tư tưởng của bà có vấn đề thật, bà là người trọng nam khinh nữ!"
Cô bé đặt mông ngồi xuống, dáng vẻ chân thành muốn giảng giải cho bà khiến mí mắt của chính ủy Mã không khỏi giật giật.
"Bà nội Mã, bà biết trọng nam khinh nữ là sai không? Ở chỗ khu tập thể nhà chúng cháu, có một bà cụ cũng trọng nam khinh nữ và không trọng con gái, khinh con dâu với cháu gái, chỉ cưng chiều mỗi cháu trai, thế là bà ấy đã bị đưa đi rồi."
Bác gái Mã: "Sao?"
"Bởi vì tư tưởng bà ấy có vấn đề, không biết giác ngộ!" Bảo Hoa nói như đinh đóng cột.
Bác gái sửng sốt, rồi nhìn chính ủy Mã: "Có việc như này thật sao?"
Mới đầu khi chính ủy Mã nghe Bảo Hoa nói, anh ấy vẫn còn hơi buồn bực, sau lại nhớ đến bà cụ Tiền, mẹ doanh trưởng Tiền, hình như... Cũng có bị gì đâu nhỉ?
Tuy nguyên nhân bà cụ Tiền bị doanh trưởng Tiền đưa đi là do chọc giận em gái lão Cố, tức là vợ đoàn trưởng Phong, nhưng tư tưởng của bà ta đúng là có vấn đề, nuôi dạy ra thằng cháu cũng chẳng ra gì.
"Sao thế được?" Bác gái Mã lẩm bẩm, trái tim nhảy liên hồi, hơi chột dạ.
"Đúng thế ạ!" Vẻ mặt của Bảo Hoa kiên định gật đầu: "Bà nội Mã chưa biết rồi, sau đó mỗi ngày cậu cháu kia đều bị cha đánh bằng roi, bà biết tại sao không?"
Cơ thể bác gái Mã hơi run lên, mở to mắt: "Tại, tại sao?"
"Bởi vì anh ấy bị bà nội dạy hư, là đứa trẻ hư toàn thói hư tật xấu, cha của anh ấy muốn dạy dỗ lại anh ấy nên ngày nào cũng đánh, mỗi ngày một roi, học không giỏi thì đánh..."
Mã Tiểu Tráng đang ăn bánh quy, nghe thế thì cơ thể bụ bẫm cũng vô thức run lên, sau đó ăn tiếp.
Đôi mắt Mã Xuân Hoa lóe lên, lòng hả giận.
Là một đứa con gái, cô ta cũng biết người đời trọng nam khinh nữ, mẹ cô ta còn chiều con gái, nhưng khi so với anh trai thì mình phải bước sang một bên, khiến cho cô ta không phục.
Sắc mặt bác gái Mã nhanh chóng thay đổi, cảm thấy không đúng ở đâu đó nhưng nói không nên lời.
Nhưng lúc này bà ta có một chút bất an.
Chẳng lẽ bộ đội nghiêm khắc như thế, suy nghĩ trọng nam khinh thể không thể tồn tại, nếu không thì sẽ bị đuổi?
Bác gái Mã còn chưa nghĩ được gì, đột nhiên lại nghe Bảo Hoa nói: "Chú Mã, sao hôm nay dì Mã lại nấu cơm, sao chú không nấu?"
Chính ủy Mã: "..." Lại nữa rồi, lại nữa rồi.
Sự chú ý của bác gái Mã lại di dời, theo bản năng phản bác: "Đàn ông cần gì nấu cơm? Phòng bếp là khu vực của đàn bà, sao lại để đàn ông làm? Chỉ có đàn bà lười biếng không đảm đang mới để đàn ông nấu cơm."
Bảo Hoa giật mình mở to đôi mắt: "Bà Mã, quả nhiên là tư tưởng của bà có vấn đề!" Cô bé lại quay đầu nhìn chính ủy Mã: "Chú Mã, tư tưởng của người nhà chú, không lẽ ai cũng có vấn đề như thế á?"
Chính ủy Mã: "Đương nhiên là không!"
Bà cô nhỏ ơi, đừng lúc nào cũng nói cái gì kỳ quái như 'tư tưởng, giác ngộ' nữa!
Bảo Hoa cảm thấy tư tưởng của bà nội Mã vẫn sai, cô bé có lòng nên nhắc nhở: "Bà nội Mã, bây giờ đã là thời đại nào rồi, đàn ông với phụ nữ giống nhau, phụ nữ có thể nấu cơm, đàn ông cũng làm được! Nhà của cháu thì cha cháu nấu cơm, nhà cô út cháu thì dượng út nấu cơm..."
"Chú Mã nấu cơm thì làm sao? Chú Mã yêu vợ thôi mà, nhà họ Cố ai cũng vậy cả! Bà nội Mã có tính giác ngộ kém quá, như thế sẽ ảnh hưởng tới chú Mã đó, nhỡ đâu truyền ra ngoài chú Mã không có tính giác ngộ được, tổ chức sẽ thất vọng về chú ấy..."
Chính ủy Mã nhanh tay che miệng cô bé lại: "Bảo Hoa à, chú biết rồi, bà nội Mã đã nghĩ nhầm rồi."
Trong lúc nhất thời bác gái Mã cũng bị dọa sợ bởi những lời của Bảo Hoa.
Con, con nhóc này sao có thể nói thế? Bà ta lo cho con trai mình nấu cơm thôi mà, sao lại biến thành kẻ không có tính giác ngộ được, tổ chức sẽ thất vọng với nó?
Đây đây đây...
Đúng là bình thường đầu óc của bác gái Mã hoạt động rất nhanh, nhưng bị một đống đạo lý vĩ đại của Bảo Hoa giáng xuống, hơn nữa những đạo lý này lại nghe có vẻ cao siêu khiến bà ta không khỏi cảm thấy choáng váng.