Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64: Tương Thân 2

Chương 64: Tương Thân 2 Chương 64: Tương Thân 2 Chương 64: Tương Thân 2
Ở đất trồng rau bên kia còn có một vài đồ ăn và trái cây có thể hái về, thuận tiện qua nhà bà nội Hoàng vay một miếng đậu hũ, nghe nói hôm nay bọn họ có đi mua đậu hũ...

"Không cần phiền vậy đâu." Phong Lẫm nói: "Lát nữa tôi sẽ đi."

Bảo Hoa thất vọng nói: "Chú Phong đi nhanh như vậy ạ? Mẹ của con còn chưa về, mẹ cũng rất nhớ cha." Buổi tối khi ngủ với mẹ, thỉnh thoảng nhìn thấy mẹ mở thư của cha ra đọc, vậy nên cô bé biết mẹ rất nhớ cha.

Sắc mặt của Phong Lẫm hơi cứng lại, anh nhìn cô nhóc rồi nói: "Chú sẽ chờ chị dâu về."

Anh và Cố Minh Thành là đồng đội, Cố Minh Thành lớn hơn anh hai tuổi, gọi Trần Ngải Phương là chị dâu cũng không sai.

Cố Di Gia liếc nhìn anh, phát hiện mặc dù người đàn ông này nhìn không dễ chọc nhưng bất ngờ là anh lại biết rất biết cách săn sóc, lúc đi đường phát hiện bọn họ không theo kịp thì sẽ phối hợp với tốc độ của bọn họ, vốn dĩ là đưa đồ rồi đi luôn nhưng khi nghe Bảo Hoa nói mẹ nhớ cha, anh lại quyết định chờ Trần Ngải Phương quay về.

Cô mỉm cười nói: "Giữa trưa chị dâu tôi mới về, anh ở lại ăn cơm đi."

Phong Lẫm nhìn cô, thấy cô gái rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, chỉ là yết hầu hơi chuyển động.

Anh nói: "Vậy làm phiền cô rồi."

"Không phiền đâu ạ." Bảo Hoa vui vẻ nói: "Chú Phong có thể kể chuyện của cha cho con nghe được không?"

Cố Di Gia ngồi ở một bên, tay cầm chén trà, yên lặng nghe Bảo Hoa ríu rít, còn người đàn ông nhìn không dễ chọc kia lại cực kỳ kiên nhẫn, không bởi vì đối phương là trẻ con mà qua loa hoặc không kiên nhẫn.

Mặc dù trả lời rất ngắn gọn chỉ có mấy chữ nhưng vẫn làm Bảo Hoa rất vui vẻ.

Cảnh tượng này làm Cố Di Gia cảm thấy rất ấm áp.

Người đàn ông cứng rắn và đứa trẻ non nớt, tổ hợp như vậy rất không hợp nhưng không ngờ lại rất hài hòa, làm người ta mỉm cười trong vô thức.

Đúng lúc này, Cố Di Gia ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Minh Nguyệt mặc váy sợi tổng hợp, trang điểm xinh đẹp bước nhanh vào nhà.

Khi bước vào, cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Di Gia.

"Gia Gia!" Cố Minh Nguyệt hét lên.

Cố Di Gia ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn cô ta đi đến trước mặt mình, phát hiện sắc mặt của cô ta đang vô cùng nôn nóng và lo sợ không yên, còn có một chút tức giận gần như không thể phát hiện, trong lòng cô đã hiểu ra.

Xem ra Cố Minh Nguyệt đã biết cô là người tống Khương Tiến Vọng vào cục công an, sợ rằng tình hình hiện tại của anh ta đang không ổn lắm. Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô rất tốt, cô bưng chén trà uống một ngụm, che giấu nụ cười của mình.

Bởi vì Cố Minh Nguyệt đi vào đã cắt đứt cuộc nói chuyện của Bảo Hoa và Phong Lẫm.

Bảo Hoa lo lắng chạy đến, dán sát lại gần Cố Di Gia, sợ chuyện lần trước lại xuất hiện, cô bé không quên lần trước Cố Minh Nguyệt đã nói những lời khó nghe làm cô út không vui.

Bảo Hoa hỏi: "Cô cả, cô đến đây làm gì ạ?"

Phong Lẫm nhìn Cố Di Gia, nhìn chằm chằm bàn tay đang bưng chén trà của cô, từ góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của cô.

Quả nhiên cô không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Hôm qua cô cố ý kích thích người đàn ông tên Khương Tiến Vọng kia, làm anh ta ra tay giữa đường, chứng thực hành động đùa giỡn con gái nhà lành của anh ta.

Nhưng vì bảo vệ mình, đồng chí nữ này dùng chút tâm cơ cũng không có gì.

Nếu người đàn ông kia không ỷ vào sức lực trời sinh, của cải và địa vị của bản thân mà làm chuyện xấu với đồng chí nữ thì việc gì cô phải bí quá hóa liều làm ra loại chuyện này?

Cố Minh Nguyệt không chú ý đến trong nhà còn những người khác, lúc cô ta đi vào, đôi mắt chỉ nhìn thấy một mình Cố Di Gia.

Nhìn thấy cô bình tĩnh ngồi ở đây, chậm rãi uống trà, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ ngồi dưới ánh sáng sáng người, giống như đồ sứ mỹ nghệ, toát lên một vẻ đẹp không giống con người.

Lại đối lập với Khương Tiến Vọng tiều tụy bị giam giữ ở cục công an một đêm, cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cố Minh Nguyệt khó chịu nói: "Gia Gia, sao em lại làm ra loại chuyện này?"

"Tôi làm cái gì?" Cố Di Gia giả vờ khó hiểu, hỏi một câu.

Ngay cả Bảo Hoa cũng khó hiểu, có vẻ cô cả rất tức giận, cô út đã làm cái gì rồi sao?

Cố Minh Nguyệt vừa tức vừa đau lòng: "Sao em lại có thể nói chủ nhiệm Khương giở trò lưu manh với em? Anh ấy chưa từng làm chuyện này!"

Tối qua lúc sắp đi ngủ, nghe người xung quanh ngạc nhiên nói chủ nhiệm Khương ở xưởng gang thép đùa giỡn một đồng chí nữ trên đường, bị công an dẫn đi.

Lúc đó cô ta còn tưởng bọn họ đang nói đến người khác, với thân phận của Khương Tiến Vọng, sao anh ta có thể làm ra loại chuyện này chứ?

Nhưng nghĩ đến xưởng gang thép không có nhiều người họ Khương, trong lòng cô ta càng thêm lo sợ không yên.
Bình Luận (0)
Comment