Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 640 - Chương 640: Bị Đánh 1

Chương 640: Bị Đánh 1 Chương 640: Bị Đánh 1 Chương 640: Bị Đánh 1
Nhìn thấy Bảo Hoa thở phì phò dẫn Nhị Hoa và Tam Hoa trở về, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Trần Ngải Phương hỏi: "Con sao thế? Ai chọc con à?"

Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, sắp đến giờ ăn tối rồi, sao con gái cô ấy lại dẫn Nhị Hoa với Tam Hoa về? Bình thường vào giờ này, đứa trẻ nào cũng biết quy tắc, không chạy qua ăn ké nhà người khác.

Cố Di Gia nhìn hai chị em Nhị Hoa với Tam Hoa, nháy mắt trong lòng đã có đáp án, có lẽ Bảo Hoa đã động đến người nhà chính ủy Mã, thậm chí là đã tranh cãi với bọn họ.

Nếu là đứa trẻ bình thường, gặp người đầy chiêu trò với người ngoài như bác gái Mã, chắc chắn bị bà ta lừa quay vòng vòng mà cảm thấy đó là một người bà hiền từ. Nhưng Bảo Hoa thì không, đứa nhỏ này rất thông minh, năng lực biện luận cũng rất cao, cô bé cũng có cách xử sự riêng, không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra sự việc.

Bảo Hoa chu miệng, cáo trạng với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, bà của chị Nhị Hoa với Tam Hoa tệ lắm ạ, bà ấy trọng nam khinh nữ, còn để Mã Tiểu Tráng đánh chị Nhị Hoa với Tam Hoa, con cáu quá nên dẫn các cậu ấy về."

Là một bé gái, Bảo Hoa cũng rất ghét trọng nam khinh nữ, cũng may nhà cô bé không trọng nam khinh nữ, cha mẹ với dì út đối xử với nam nữ rất bình đẳng.

"Gì cơ? Đánh ai?" Cố Minh Thành mới vừa vào cửa nên chỉ nghe được nửa câu, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bảo Hoa nhìn thấy cha, lập tức nhào đến, thở phì phò cáo trạng với anh ấy.

Sau khi hiểu sự việc, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành nhìn nhau, Bảo Sơn cũng cau mày.

Phương Mỹ Di khịt mũi: "Biết ngay bác gái Mã kia không phải người tốt lành gì mà!"

Thấy người nhà họ Cố nhìn qua, cô ấy kể lại chuyện hôm nay khi bọn họ từ thị trấn về thì gặp bác gái Mã trước cổng khu nhà tập thể.

Sắc mặt Cố Minh Thành tối sầm, trực giác mách bảo bọn họ bác gái Mã là kẻ xấu. Thậm chí, bọn họ còn giận chó đánh mèo sang chính ủy Mã, ai bảo đấy là mẹ với em gái của anh ấy. Không chỉ chọc em gái của anh ấy tức giận, mà còn gây chuyện với con gái anh ấy.

Bảo Sơn định nói cái gì, nhưng nhìn hai chị em Nhị Hoa với Tam Hoa không biết phải làm gì, cuối cùng không mở miệng nữa.

Trần Ngải Phương đã sớm biết tính nết của người nhà chính ủy Mã, không lạ gì, chỉ là ngại hai chị em Nhị Hoa ở đây nên khó nói.

Trần Ngải Phương nói: "Được rồi, sắp ăn cơm, Nhị Hoa với Tam Hoa ở lại nhà thím ăn cơm nhé."

"Sau này chị Nhị Hoa với Tam Hoa cũng không cần về nhà nữa." Bảo Hoa vẫn bĩu môi: "Nhỡ đâu bà Mã đánh các cậu ấy thì sao? Con hỏi chị Nhị Hoa rồi, chị ấy nói lúc trước ở quê, bà Mã với dì Mã cũng đánh chị em họ..."

Nghe được lời này, người lớn ở đây cũng không biết nên nói gì.

Tuy Bảo Hoa che chở bạn của cô bé, nhưng người ta có cha mẹ, không thể không về nhà.

Không bàn đến chuyện bà nội Mã đánh cháu gái có phải sự thật hay không, bọn họ cũng không hề thấy cho nên cũng khó nói, dù sao không nên can thiệp vào chuyện nhà người khác.

Quả nhiên, không lâu sau chính ủy Mã đến đón con.

"Bảo Hoa, sao cháu dẫn Nhị Hoa với Tam Hoa chạy vậy?" Chính ủy Mã vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Bảo Hoa phồng má: "Không dẫn các cậu ấy chạy, thì bà nội Mã sẽ đánh các cậu ấy!" Sau đó, cô bé lại cảnh giác hỏi: "Chú Mã, có phải chú định dẫn các cậu ấy về rồi đánh không?"

Chính ủy Mã buồn bực: "Chú đánh bọn trẻ làm gì?" Đồng thời, anh ấy cũng thấy hơi nhức đầu, chẳng lẽ trong lòng con nhóc Bảo Hoa này, anh ấy là người không biết nói lý lẽ, động một cái thì đánh con gái?

Nhưng cho đến giờ anh ấy chưa bao giờ đánh con.

"Không phải bà nội Mã mắng chị Nhị Hoa với Tam Hoa là bị đánh lại một tí thì làm sao còn gì?" Bảo Hoa cãi lại: "Mã Tiểu Tráng còn nói muốn đánh chết chúng cháu."

Trần Ngải Phương gõ đầu cô bé: "Đừng nói bậy!"

Bảo Hoa to tiếng nói: "Con không nói bậy! Mã Tiểu Tráng muốn cướp kẹo của con, con không cho, cậu ta định đánh con, rồi tại cậu ta béo, tự ngã, lại đổ tội cho bọn con bắt nạt cậu ta. Thậm chí, cậu ta còn muốn đánh chết ba người bọn con nữa." Cô bé ấm ức nói: "Mẹ ơi, rõ ràng là đồ của con, con chỉ muốn chia sẻ với chị Nhị Hoa với Tam Hoa, tại sao phải cho một tên béo? Nó béo như thế, mà Nhị Hoa với Tam Hoa, cả dì Tú Hồng lại gầy như thế..."
Bình Luận (0)
Comment