Chương 642: Bị Đánh 3
Chương 642: Bị Đánh 3
Chương 642: Bị Đánh 3
Cố Di Gia cười nói: "Không đâu, sao Bảo Hoa gặp rắc rối được? Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn là người khác sai."
Vẻ mặt Cố Minh Thành tán đồng: "Đúng, Bảo Hoa của chúng ta là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối sẽ không gặp rắc rối."
Bảo Hoa cảm động mà dựa vào cô út: "Cha, cô út, hai người thật tốt!"
Sau đó hiếu thuận gắp đồ ăn cho hai người họ, làm cho hai người họ rất hớn hở.
Bảo Sơn nhìn mà chỉ biết thở dài.
Phương Mỹ Di lại cảm thấy rất thú vị, với cô ấy, Bảo Hoa thật sự đáng yêu, hơn nữa được dạy bảo rất tốt, tuổi cô bé tuy nhỏ, làm gì cũng có quy tắc, nếu sai, chắc chắn là người khác sai.
Trần Ngải Phương ghi nhớ tất tần tật biểu cảm của từng người, cảm này cái nhà này ngoài cô ấy với con trai, không thể trông cậy vào những người khác.
Dựa vào sự chiều chuộng của bọn họ, không biết Bảo Hoa bị chiều thành cái dạng gì.
Nhưng đến buổi tối khi đi ngủ, Trần Ngải Phương vẫn hỏi Cố Minh Thành: "Chính ủy Mã đã nói, mẹ với em gái anh ấy đến đây lâu không?"
Bởi vì chính ủy Mã với Cố Minh Thành là cộng sự, cho nên cô ấy cũng làm thân với Hồng Anh, đương nhiên cũng không ưa đám người nhà chuyên hút máu kia của chính ủy Mã. Lúc trước người ta ở xa còn được, bây giờ bọn họ đến đây, chỉ sợ sẽ làm hại đến mẹ con Hồng Anh.
Cô ấy làm việc trong Hội Liên hiệp phụ nữ, mong rằng các gia đình quân nhân trong khu tập thể chung sống hòa thuận, không ngờ lại có thêm vài kẻ gây rối.
Cố Minh Thành nói: "Mấy hôm trước, đúng là chính ủy Mã có nói, nói là mẹ với em gái anh ấy sẽ qua thăm người thân, nhưng anh cũng không hỏi nhiều." Sau đó, anh ấy lại nói tiếp: "Anh cũng không biết tính cách bọn họ như vậy, lão Mã nhìn người rất khôn khéo, sao lại có người nhà như thế chứ?"
Anh ấy không lý giải được.
Từ khi anh ấy được điều làm bộ đội bên này, trở thành cộng sự với chính ủy Mã, cảm thấy chính ủy Mã xử lý công việc rất giỏi.
Khóe miệng Trần Ngải Phương co rút: "Khéo léo trong công việc không có nghĩa là khéo léo cả trong việc đối xử với người nhà."
Khi đối mặt với người thân của mình, bình thường tương đối dễ mềm lòng, nhân tiện bỏ qua khuyết điểm của bọn họ, cảm thấy người thân của mình chỗ nào cũng tốt.
E rằng chính ủy Mã cũng như thế.
Cố Minh Thành hiểu ý cô ấy, ôm vai cô ấy rồi nói: "Cứ xem thử sao đã, nếu ở chung không được, anh sẽ nói chuyện với lão Mã."
Anh ấy cảm thấy đây không phải vấn đề to tát gì.
Nhưng vợ anh ấy lại thân với vợ của lão Mã, nếu vợ mình để ý thì mình cũng nên chú ý nhiều hơn.
**
Tối đến, Phương Mỹ Di ở lại bên khu tập thể, không về nhà.
Cố Di Gia đưa cô ấy về nhà mình, dù sao đoàn trưởng Phong không có nhà, để cô ấy về nhà mình một đêm cũng không sao, trong nhà cũng có phòng khách cho cô ấy ở lại.
Đun nước tắm, Phương Mỹ Di cười tủm tỉm mà nói: "May mà đoàn trưởng Phong không có nhà, nếu không tớ không dám đến nhà cậu đâu."
Cố Di Gia có hơi buồn cười: "Lâu như vậy rồi mà cậu vẫn sợ anh ấy à?"
"Sợ lắm!" Vẻ mặt Phương Mỹ Di rối rắm: "Anh ấy vừa hung dữ vừa lạnh lùng, sao mà không sợ được? Đúng là người trong mắt hóa Tây Thi cho nên cậu mới không thấy sợ."
Cố Di Gia bật cười, nghĩ lại, cảm thấy có lẽ chuyện người tình trong mắt hóa Tây Thi là đúng thật, từ khi quen biết đoàn trưởng Phong, càng hiểu rõ về anh, cô cũng không còn sợ nữa, trái lại ngày càng ngày càng quen và thích anh hơn.
Tự dưng cô thấy hơi nhớ đoàn trưởng Phong.
Ngày hôm sau sắc trời còn chưa sáng, Phương Mỹ Di đã mang bản thảo rời đi.
Cố Di Gia ngủ một mạch đến khi trời hửng nắng mới rời giường, đi tập thể dục buổi sáng trước, sau đó về nhà thay quần áo mướt mồ hôi, rồi qua nhà anh chị ăn sáng.
Trong nhà đã không còn ai, bữa sáng để sẵn trong nồi, cô mang ra là có thể ăn.
Ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia chui vào phòng bắt đầu làm việc.
Một ngày cứ thế trôi qua.
Mãi cho đến khi Bảo Hoa và Bảo Sơn tan học trở về, phía sau hai đứa nhóc còn có Nhị Hoa với Tam Hoa đi cùng.