Chương 649: Tật Xấu Của Đoàn Trưởng Phong 3
Chương 649: Tật Xấu Của Đoàn Trưởng Phong 3
Chương 649: Tật Xấu Của Đoàn Trưởng Phong 3
Núi này rất cao, may mà mọi người đều ở lưng sườn núi, nếu đi lên cao hơn nữa cũng không biết phải leo bao lâu.
Lúc này, đã có không ít người đã quay về, nhưng vẫn có người leo đến những nơi cao hơn.
Núi cao rừng rậm, có khá nhiều món đồ quý, nhưng muốn tìm ra thì càng phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn, vì vậy sáng sớm mọi người đều đến sớm để tìm, buổi trưa quay về ăn cơm, sẽ không lên cao hơn.
Cố Di Gia và những người khác vừa đi về vừa nói cười vui vẻ.
Vừa đến chân núi, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn sải đôi chân dài đi về phía này, không ít chị dâu nhìn thấy người đàn ông đi tới này, trên mặt nở nụ cười mờ ám.
"Ai da, đoàn trưởng Phong tới đón Gia Gia sao?" Diệp Huệ Cúc cười hỏi.
Ánh mắt của Phong Lẫm dừng lại trên người Cố Di Gia đang đứng phía sau Trần Ngải Phương, anh chào chị dâu Diệp một tiếng, cũng chào hỏi các chị dâu khác.
Thoạt nhìn trông anh có vẻ lạnh lùng, nhưng lại rất lễ phép.
Mọi người cũng rất thức thời, biết đoàn trưởng Phong là cố tình đến đây đón vợ, nên chào hỏi xong xuôi thì rời đi.
Ban đầu, Trang Nghi Giai đi cùng với Cố Di Gia nên giờ cũng nhanh chóng rời đi cùng Trần Ngải Phương.
Cố Di Gia kinh ngạc nhìn người đàn ông đang sải bước lại đây: "Anh về khi nào vậy?"
"Mới về thôi." Phong Lẫm nói, đưa tay cầm lấy giỏ của cô, nhìn mặt cô: "Có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Cố Di Gia mím môi mỉm cười, nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai, thì lập tức bổ nhào lên người anh.
Cô vô cùng vui vẻ nói: "Anh Lẫm, anh đã về rồi."
Phong Lẫm đỡ lấy cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng, cũng không vội quay về, kéo cô đến bóng cây gần đó, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô.
Hai mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh nhìn anh, trên mặt tràn ngập sự vui mừng.
"Anh không bị thương chứ?"
"Không có." Phong Lẫm cất khăn tay lại, lấy nước từ trong giỏ ra cho cô uống, quan sát sắc mặt cô, phát hiện có thể là do leo núi buổi sáng, sắc mặt hiếm khi có chút hồng hào, nhìn khỏe mạnh lên không ít.
Cố Di Gia không tin, nhưng đây là bên ngoài, cũng khó để kiểm tra, bèn kéo tay áo anh.
"Đi, chúng ta về nhà thôi."
Một tay Phong Lẫm cầm giỏ, một tay nắm lấy tay cô, nghe cô kể chuyện hôm nay lên núi làm cái gì.
"Vui lắm." Cố Di Gia nói: "Từ trước đến giờ em chưa từng lên núi, hóa ra trên núi lại có nhiều đồ như vậy, đáng tiếc bây giờ không phải mùa thu, nghe nói mùa thu có rất nhiều đồ ngon đang chờ chúng ta hái... Nhưng qua một tháng nữa, trong núi cũng sẽ có rất nhiều quả dại chín, ăn cũng rất ngon..."
Phong Lẫm im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Khi về đến nhà thì cũng đã gần giữa trưa.
Phong Lẫm đặt đồ đạc xuống, bảo cô ngồi nghỉ ngơi, còn anh đi nấu cơm.
Cố Di Gia duỗi tay ra ôm lấy anh: "Từ từ, để em kiểm tra trước chút đã."
Phong Lẫm: "..."
Cuối cùng đoàn trưởng Phong vẫn bị cô lột áo ra, xem anh có bị thương không.
Dưới ánh sáng rực rỡ ban ngày, cơ thể của người đàn ông rất hoàn mỹ, cơ bắp không quá lớn, nhưng rất săn chắc, cứng như đá, nếu không cẩn thận đụng vào người anh, thì xương cốt cũng thấy đau.
Trên người anh có rất nhiều vết thương cũ, có thể nhìn ra được là đã từ rất lâu, nhìn rất đáng sợ.
Cố Di Gia cẩn thận kiểm tra, xác nhận không có vết thương mới, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói: "Rõ ràng anh nói nửa tháng sẽ về, giờ quá cả thời gian này, em còn tưởng anh... Năm ngoái anh trai em đi làm nhiệm vụ bị thương, sợ bị chị dâu mắng, cho nên anh ấy ở bên ngoài dưỡng thương mấy ngày mới trở về. Anh đừng như vậy nhé, dù có bị thương cũng không sao, về nhà tĩnh dưỡng chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao, đúng không?"
Phong Lẫm vừa cài cúc quần áo, vừa trả lời, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu anh mà bị thương, cũng sẽ ở bên ngoài bình phục rồi mới quay lại.
Không vì lý do gì, chỉ là sợ cô thấy sẽ khó chịu, anh không muốn để cô rơi nước mắt.
Có lẽ lúc đó lão Cố cũng nghĩ như vậy.
Thấy anh mặc quần áo vào, chậm rãi che đi cơ bụng đẹp đẽ kia, Cố Di Gia cảm thấy có chút tiếc nuối, nhịn không được duỗi tay ra sờ soạng một chút.
Phong Lẫm cúi đầu nhìn cô, có chút buồn cười: "Không phải ngày nào em cũng thấy sao?"
Tại sao bây giờ lại bày ra bộ dáng lưu luyến như thế chứ?