Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66: Tương Thân 4

Chương 66: Tương Thân 4 Chương 66: Tương Thân 4 Chương 66: Tương Thân 4
Cố Minh Nguyệt vô cùng đau đớn, nói: "Gia Gia, sao em lại biến thành như vậy? Nếu em thật sự không thích chủ nhiệm Khương thì cứ từ chối anh ấy là được, tại sao phải dùng thủ đoạn này đưa anh ấy vào tù? Em biết làm vậy sẽ tổn thương anh ấy đến mức nào không? Với thân phận của anh ấy, anh ấy không thể chịu nổi sự mất mặt này..."

Thấy cô ta đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, Cố Di Gia không thể tưởng tượng nổi.

Từ trong lời nói của Cố Minh Nguyệt, cô có thể cảm nhận được thật ra trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng biết rõ, cô không muốn gả cho Khương Tiến Vọng, người luôn dây dưa với cô là Khương Tiến Vọng.

Nhưng cô ta lại đứng về phía Khương Tiến Vọng, cảm thấy Khương Tiến Vọng nguyện ý cưới mình là "Cố Di Gia" trèo cao, cô không nên ra tay tàn nhẫn như vậy chỉ vì từ chối anh ta.

Cố Di Gia ngắt lời cô ta: "Nhưng hôm qua chủ nhiệm Khương đã giở trò lưu manh với tôi!"

Cô khăng khăng một mực nói Khương Tiến Vọng giở trò lưu manh, ai đến cũng nói như vậy, tuyệt đối không đổi lời!

Cố Minh Nguyệt vừa tức vừa sợ: "Chủ nhiệm Khương không hề giở trò lưu manh với em, là em hiểu lầm..."

"Nhưng lúc đó tôi rất sợ!" Khuôn mặt của Cố Di Gia bao trùm sự u sầu và lo sợ: "Cố Minh Nguyệt, tôi là em gái của chị, đáng lẽ chị nên giúp tôi mới đúng? Tại sao chị vẫn luôn giúp chủ nhiệm Khương kia? Có phải chị muốn gả cho anh ta không?"

Do Cố Minh Nguyệt xông đến trách hỏi nên đã có không ít hàng xóm đứng vây xem.

Bởi vì Phong Lẫm đến nên những hàng xóm kia vẫn luôn chú ý đến bên này, nhìn thấy Cố Minh Nguyệt vội vàng chạy đến, lại còn ném xe đạp ở bên ngoài, bọn họ lập tức cảm thấy sắp có kịch hay, lấy cớ chạy đến cửa vây xem.

Nghe được những lời này của Cố Di Gia, mọi người lập tức hiểu ra.

Thì ra Cố Minh Nguyệt muốn gả cho chủ nhiệm Khương! Thảo nào lần trước cô ta chọc tức khiến Gia Gia ngất xỉu chắc cũng vì chuyện này.

Hai chị em tranh một người đàn ông, thật sự là...

Mọi người nhìn về phía Cố Minh Nguyệt, vô thức mang theo vài phần khinh thường.

Cố Minh Nguyệt không để ý đến ánh mắt của mấy người hàng xóm kia, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô ta đều ở trên người Cố Di Gia.

"Gia Gia, em nói gì vậy? Chị, chị không có! Chị chỉ thấy xót thay cho chủ nhiệm Khương, anh ấy thật lòng với em, thật lòng muốn cưới em, em không nên làm ra loại chuyện này với anh ấy, em biết anh ấy đã đau khổ đến mức nào không?"

Cố Di Gia: Đau khổ đến mức nào cơ? Vậy thì thật sự quá tốt rồi!

Thấy Cố Di Gia không nói gì, Cố Minh Nguyệt còn tưởng rằng đã làm cô dao động, cô ta biết từ trước đến nay Gia Gia là người mềm lòng, rất dễ bị thuyết phục.

Vì vậy sắc mặt cô ta dịu lại, dịu dàng nói: "Gia Gia, em mau đến cục công an nói cho bọn họ đây chỉ là hiểu lầm, chủ nhiệm Khương không giở trò lưu manh với em..."

"Không được!" Cố Di Gia cứng rắn từ chối: "Anh ta đã giở trò lưu manh với tôi! May mắn lúc đó đồng chí Phong xuất hiện kịp thời kéo anh ta ra, nếu không tôi còn không biết anh ta có thẹn quá hóa giận ra tay đánh tôi hay không nữa."

Nói đến đây, Cố Di Gia nhìn về phía Phong Lẫm.

Là một quân nhân, cô tin tưởng anh sẽ đứng về phía cô, hơn nữa anh còn là đồng đội của anh cả.

Trong tình huống cô không làm sai gì cả, chắc chắn đối phương sẽ giúp mình.

Phong Lẫm đứng lên, đi đến chỗ cô.

Cơ thể của người đàn ông rất có cảm giác áp bách, cảm giác tồn tại cực mạnh, cuối cùng cũng làm Cố Minh Nguyệt chú ý đến sự tồn tại của anh.

Thật ra rất hiếm khi người như anh sẽ bị bỏ qua, chỉ là trong lòng Cố Minh Nguyệt có người, một lòng muốn đi trách hỏi Cố Di Gia, lúc xông vào trực tiếp phớt lờ mọi người xung quanh.

Phong Lẫm đứng ở đó, không nói lời nào, khí thế áp đảo, làm đầu óc nóng lên vì Khương Tiến Vọng của Cố Minh Nguyệt hơi tỉnh táo lại.

Sắc mặt cô ta hơi trắng bệch.

Rất ít người có thể giữ vững bình tĩnh khi đứng trước mặt Phong Lẫm, đừng nói đến việc khi bị đôi mắt sắc bén kia của anh nhìn vào.

Phong Lẫm nói: "Nếu cô đang nói đến đồng chí nam ngày hôm qua, anh ta có hành vi gây rối, công an bắt anh ta là chính xác."

Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe nhưng giọng điệu quá lạnh, làm người ta không nhịn được run lên.

Cố Minh Nguyệt bị dọa sợ, cô ta nuốt nước bọt, do dự nói: "Nhưng, nhưng chủ nhiệm Khương nói anh ấy không..."

"Có hay không, không phải anh ta nói là được." Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lẫm chiếu thẳng vào cô ta: "Mà là do công an quyết định, nếu anh ta thật sự vô tội, công an sẽ thả anh ta."

Ý là, nếu anh ta không vô tội, tức là trừng phạt đúng tội.
Bình Luận (0)
Comment