Chương 663: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 1
Chương 663: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 1
Chương 663: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 1
Chính ủy Mã trở về nhà với vẻ mặt trầm mặc.
Vừa mới đến cửa nhà thì nhìn thấy cô con gái út đã túc trực sẵn ở đó, khi nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng rực lên, đôi chân mảnh khảnh gầy gò chạy đến.
"Cha, cha về rồi!"
Nhìn thấy cô con gái ngoan ngoãn, vẻ mặt của chính ủy Mã dịu đi, hỏi: "Cô út con về rồi à?"
"Về rồi ạ." Tam Hoa nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy: "Nhưng mà khi nãy về cô út khóc đấy ạ, nhốt mình ở trong phòng nãy giờ, con có vào xem cô út như nào, bây giờ vẫn chưa thấy ra nữa."
Chính ủy Mã nghe vậy lại cảm thấy hơi mệt mỏi.
"Cha, cha sao vậy?" Tam Hoa lo lắng hỏi: "Có phải cô út lại làm sai nữa rồi không?"
Nghe lời nói này, khóe miệng của chính ủy Mã chùng xuống, xem ra trong mắt đứa bé này Xuân Hoa là người luôn làm sai chuyện.
Nếu như sau này tất cả mọi người đều nhìn nhận cô ta như vậy, Xuân Hoa sao có thể ở lại trong cái khu nhà tập thể này được cơ chứ? Nếu như bị tất cả mọi người xa lánh, chỉ sợ bản thân cô ta không chịu được.
Chính ủy mã thầm lắc đầu, anh ấy đã nghĩ tới cái cảnh bọn họ bị cho về quê rồi.
Trước đây khi mà đang ở xa, cộng với việc ít chung sống với nhau, trong lòng anh ấy thì người nhà chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Cho đến khi sống chung với họ như hiện tại, chính ủy Mã mới phát hiện rằng người nhà mà trước giờ luôn quan trọng trong tâm trí của anh dường như đều rất ích kỷ.
Trên đường trở về, những lời của Cố Di Gia cứ văng vẳng trong đầu anh, khiến tâm trạng của anh nặng nề hơn.
Chính ủy Mã cúi thấp đầu nhìn cô con gái nhỏ, trông bộ dạng lo lắng của cô thì bèn giơ tay xoa đầu cô, rồi dắt cô đi vào nhà.
Vừa bước vào, thì nhìn thấy Chu Hồng Anh từ trong bếp đi ra, Nhị Hoa đi theo sau, rụt rè thò đầu ra.
Chu Hồng Anh khẽ hỏi: "Lão Mã, sao rồi?"
Chính ủy Mã không trả lời, mà chỉ nhìn hai mẹ con Chu Hồng Anh với vẻ mặt ngơ ngẩn.
Giống như những gì Cố Di Gia nói, bọn họ thực sự rất gầy, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm...
Chính ủy Mã chăm chú nhìn áo quần trên người bọn họ, áo thì còn có thể xem là còn tốt, nhưng chỗ vá trên quần thì không ít, lại còn rất cũ. Hình như sau khi bọn họ theo quân, thì bọn họ vẫn luôn mặc những bộ quần áo như vậy, cũng được vài năm chưa thay mới rồi.
Tâm trạng của chính ủy Mã bỗng nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Có một số chuyện khi đã quen với chúng thì cảm thấy chúng không có gì, cho đến khi đột nhiên chúng có sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại.
Trước đây, khi bác gái Mã còn ở quê, bọn họ ở xa nhau, quanh năm suốt tháng gặp nhau không đến một lần, vì thế chính ủy Mã cũng không có cảm giác gì. Cho đến khi mẹ của anh dẫn em gái, cháu trai đến thì đột nhiên mới nhận ra rằng giữa hai người có sự tương phản rõ rệt...
Đúng lúc này, một đứa bé mập mạp, nhếch nhác từ bên ngoài chạy vào, miệng hét to lên: "Nấu cơm xong chưa? Con đói sắp chết đây rồi!"
Đứa bé nhếch nhác, bẩn thỉu vừa chạy vào kia là Mã Tiểu Tráng, hiện tại là cháu trai duy nhất của thế hệ sau nhà họ Mã.
Chu Hồng Anh đáp lại: "Đã nấu rồi, đợi thêm một chút nữa là nấu xong."
Mã Tiểu Tráng không vui: "Sao cô có thể nấu chậm như thế? Bà con nói rất đúng, cô chỉ là một người vợ lười nhác, đến nấu cơm mà cũng nấu chậm như vậy!"
Khóe miệng Chu Hồng Anh cứng đờ, những lời nói này cô nghe đến sắp quen luôn rồi.
Trước đây ở quê, cô cũng nhiều lần bị mẹ chồng mắng chửi như vậy, cho dù có siêng năng nhiều đến đâu thì ngược lại trong mắt bà cô cũng chỉ là một người vợ lười biếng.
"Em nói cái gì?" Tam Hoa không vui nói: "Em nói ai là người vợ lười biếng? Em nói lại xem, chị sẽ đánh em ngay bây giờ!"
Mã Tiểu Tráng không sợ cô bé, còn giơ nắm đấm mập mạp lên: "Chị dám đánh, thì em sẽ bảo bà đánh chị, véo tai chị, đánh chết chị luôn!" Cậu bé tự mãn đắc ý,"Em là cháu đích tôn của nhà họ Mã, các người phải nghe theo em, cha em nói rồi, sau này em chính là người thừa kế của nhà họ Mã!"
Thực ra, điều mà người lớn nói đó chính là chuyện thừa kế hương khói của nhà họ Mã, chẳng qua Mã Tiểu Tráng không hề nhớ điều này.
Tam Hoa ấm ức phản bác lại: "Thừa kế cái gì của nhà họ Mã chứ? Nhà này có cái gì để cho em thừa kế ư? Thừa kế ngôi nhà cũ ở quê sao?"