Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 4

Chương 666: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 4 Chương 666: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 4 Chương 666: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 4
"Xin lỗi?" Các chị dâu lập tức thấy hưng phấn: "Cô ta xin lỗi rồi ư?"

Cố Di Gia bày ra bộ mặt " ngây thơ vô số tội" nói: "Vẫn chưa, nói được vài câu, cô ta đã bỏ đi, nhưng chính ủy Mã đã thay cô ta xin lỗi rồi..."

Nghe xong lời này, bọn họ đều không còn gì để nói.

Quả nhiên, Mã Xuân Hoa này không phải là người tốt, nói đi xin lỗi xong cuối cùng lại bỏ về, để anh trai là chính ủy Mã xin lỗi thay thì tính gì chứ? Cô gái như vậy thật sự rất khó để sống chung, may mà không phải là người trong khu nhà tập thể với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ không biết cô ta sẽ ồn ào thành ra bộ dạng gì, bọn họ có lẽ cũng không muốn sống chung với loại người như vậy.

Cố Di Gia dọc đường trả lười mọi người, đoàn trưởng Phong giống như cái bóng lặng lẽ đi theo cô, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nghe cô vợ của anh nói chuyện với mọi người.

Cho đến khi xung quanh không còn ai, Cố Di Gia mới ngẩng đầu nhìn anh, cười tít mắt hỏi: "Anh Lẫm, sao anh không nói một lời nào?"

Đoàn trưởng Phong lặng lẽ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nói: "Không có gì. Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, quả thực cô vợ của anh là một người thù dai, ăn miếng trả miếng. Xem ra sau chuyện này còn ai sẽ thèm để ý đến Mã Xuân Hoa, ấn tượng về Mã Xuân Hoa trong lòng mọi người trở nên tệ như vậy, nếu như sau này cô ta còn làm việc gì, mọi người tuyệt đối sẽ không tin cô ta, cũng sẽ không đứng về phía cô ta nữa.

Mã Xuân Hoa đã đánh mất danh tiếng của mình rồi.

Cố Di Gia bây giờ dường như có thể nhìn thấy tâm trạng trên khuôn mặt của anh, cố ý hỏi: "Anh sẽ không cảm thấy em là một người thù dai, ăn miếng phải trả miếng, rất xấu xa chứ."

"Không có." Đoàn trưởng Phong vẫn nghiêm túc nói: "Em như vậy rất tốt!"

Anh im lặng nghĩ, cô vợ của anh có thể bảo vệ bản thân tốt như vậy. Còn về việc phục thù, ăn miếng trả miếng... Nếu như Mã Xuân Hoa không cố ý đẩy cô trước, thì cô cũng sẽ không làm loại chuyện như này.

Nói tóm lại, vợ của anh vốn dĩ là một người rất tốt, trừ khi có người chọc giận cô.

Cho nên người sai ở đây chính là Mã Xuân Hoa, không phải là vợ của anh.

Cố Di Gia lập tức vui vẻ, nhìn xung quanh không có người, nắm tay anh cùng đi đến nhà của đoàn trưởng Du.

Đến nhà của đoàn trưởng Du, đoàn trưởng Du mở cửa nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm tay đến, lập tức cảm thấy ê buốt răng.

Cố Di Gia hỏi: "Đoàn trưởng Du, chị Mỹ Hà đâu? Sức khỏe chị ấy gần đây như thế nào?"

"Mỹ Hà rất khỏe." Nói đến vợ của anh ấy, trên khuôn mặt của đoàn trưởng Du tràn ngập niềm vui: "Chỉ là rất thèm ăn mấy đồ chua, nhưng mà đa số đồ chua đó đều là đồ muối, chủ nhiệm Tống nói ăn nhiều món muối chua không tốt cho người lớn và trẻ nhỏ..."

Nói đến đây, anh ấy lại bắt đầu lo âu, không nghĩ tới việc phụ nữ mang thai cần phải nghiên cứu nhiều như vậy, anh ấy cũng không dám xem nhẹ hay bất cẩn.

Phương Mỹ Hà ở trong phòng nghe tiếng thì đi ra.

Hiện tại, cô ấy đã mang thai được bốn tháng, đại khái bởi vì người của cô ấy tương đối gầy, bụng không có lộ rõ lắm, thoạt nhìn không giống bộ dạng của người đang mang thai.

"Gia Gia, đoàn trưởng Phong, hai người đến chơi à?" Phương Mỹ Hà cười chào hỏi bọn họ.

Cố Di Gia kéo đoàn trưởng Phong lại, lấy đồ trong cái giỏ ra: "Váy của chị em đã may xong rồi, mang qua biếu chị, còn có một bát trái cây chua hôm nay hái được ở trên núi."

Phương Mỹ Hà nhìn chiếc váy bầu trước, đó là chiếc váy mặc vào mùa hè, vô cùng rộng rãi. Cố Di Gia may chiếc váy này theo xu thế của thời đại mới, còn có cả dây chun, trông không giống váy của bà bầu chút nào, mà giống chiếc váy thời trang hơn.

"Chiếc váy này còn có dây chun, đến khi bụng của chị to lên nó có thể dãn ra, vậy thì sẽ không thít chặt vào bụng chị." Cố Di Gia giải thích.

Phương Mỹ Hà rất vui: "Gia Gia, chị rất thích, rất hợp với chị!"

Cô ấy là một người yêu thích chưng diện, tính đến hiện tại việc mang thai cũng không ảnh hưởng đến việc chưng diện của cô ấy, cô ấy vẫn mặc những trang phục xinh đẹp như trước đây, làm một người mẹ xinh đẹp.

Hai người phụ nữ thì nói về chuyện áo quần, đoàn trưởng Du thì tiếp đãi Phong Lẫm, hai người bọn họ cũng không có gì để nói, cuối cùng nói về chuyện tuần sau quân đội yêu cầu bọn họ đưa quân vào núi huấn luyện.

Phương Mỹ Hà vô cùng hài lòng với chiếc váy này, rồi đảo mắt nhìn qua trái cây chua mà Cố Di Gia mang tới.
Bình Luận (0)
Comment