Chương 68: Ở Chung 1
Chương 68: Ở Chung 1
Chương 68: Ở Chung 1
Cố Di Gia xấu hổ đến mức muốn dúi đầu ngón chân xuống đất, nhất là khi bắt gặp ánh mắt của chị dâu như "mẹ vợ" nhìn con rể.
Có lẽ người khác không biết, cô biết rõ chị dâu của mình đã coi cô thành con gái mà nuôi dưỡng.
Khi Trần Ngải Phương kết hôn, nguyên chủ chỉ mới ít tuổi, chưa kể lại còn rất gầy, khi không có anh trai ở đây thì cô em gái đáng thương bị nhà họ Cố ức hiếp khiến người khác không khỏi thương xót.
Có thể nói, Trần Ngải Phương đã một tay nuôi nguyên chủ lớn lên và xem cô như con gái.
Vì vậy, nếu có ai muốn tìm đối tượng hẹn hò cho cô thì Trần Ngải Phương cũng được xem như mẹ vợ.
Cuối cùng Cố Di Gia không nhịn được nói: "Chị dâu, đây là đồng đội của anh cả, anh ấy giúp anh cả mang đồ đến cho chúng ta."
Vì thế đây không phải là đối tượng hẹn hò mà người khác giới thiệu cho cô.
Đừng nghe Cố Minh Nguyệt nói năng lung tung mà!
Trần Ngải Phương cảm thấy hơi thất vọng khi nghe điều này.
Nhưng cũng là chỉ hơi thất vọng chút xíu, cô ấy lại nghĩ đến sức khỏe của em chồng, cho dù nhà trai không để ý nhưng họ cũng không yên tâm, bọn họ không muốn gả cô sớm như vậy.
Ít nhất một ngày nào đó cô gái nhỏ của bọn họ muốn lấy chồng thì phải đợi sức khỏe của cô khá hơn mới yên tâm, nếu không thì không chỉ làm khó nhà trai mà em chồng của cô ấy cũng khổ.
Thay vì như thế thì giữ cô ở lại bên cạnh sẽ an tâm hơn.
"Người này không phải là đối tượng của em à?" Cố Minh Nguyệt ngạc nhiên và tỏ vẻ thất vọng.
Trần Ngải Phương quay lại nhìn cô ta, cô ấy cảm thấy bực bội và đang tự hỏi sao Cố Minh Nguyệt lại ở đây? Còn nữa, sao cô ta còn thất vọng hơn bản thân mình nữa thế.
Chẳng lẽ trước đây cô ấy đã hiểu lầm Cố Minh Nguyệt, thật ra cô ta rất quan tâm đến Gia Gia?
Cố Di Gia xấu hổ gần chết, cô bị hiểu lầm cũng không sao nhưng cô cũng không đành lòng để đồng chí quân nhân bị hiểu lầm.
Cô tỏ ra nghiêm túc nói: "Đương nhiên không phải, anh ấy là đồng đội của anh cả, hơn nữa anh ấy giúp anh cả mang đồ cho chúng tôi!" Sợ rằng Cố Minh Nguyệt lại nói bậy nói bạ, cô cũng không nể nang gì mà nói ra: "Tôi từ chối chủ nhiệm Khương không phải vì tôi có đối tượng hay thân thiết với ai, mà lý do đơn giản là tôi không thích anh ta, anh ta thật sự đã giở trò lưu manh với tôi!"
Vụ việc giở trò lưu manh là sự thật.
Lúc này, Trần Ngải Phương cũng hiểu được mục đích Cố Minh Nguyệt tới đây vào hôm nay, đột nhiên cô ấy cảm thấy lúc nãy mình đã nghĩ nhiều vô ích.
Cố Minh Nguyệt không quan tâm đến Gia Gia, thật ra người cô ta quan tâm là chủ nhiệm Khương.
Vì thế cô ấy tỏ ra nghiêm nghị: "Minh Nguyệt, nếu cô đến đây vì lo lắng cho Gia Gia thì lúc nào nhà chúng tôi cũng luôn hoan nghênh. Nếu cô đến đây chỉ vì một người đàn ông thì cô không cần phải đến đâu."
Cố Minh Nguyệt xấu hổ, oan ức: "Chị dâu, em không phải thế, chị đừng hiểu lầm em..."
Trần Ngải Phương chán ghét xua tay: "Được rồi, nếu không có chuyện gì thì cô đi về đi. Dù sao thì mẹ cô chắc chắn không thích cô cứ đến nhà chúng tôi đâu."
Trước kia cô còn nhọc lòng nghĩ Cố Minh Nguyệt là trường hợp cha mẹ sinh con trời sinh tính nên sẽ không giống với người mẹ gian xảo Vu Hiểu Lan của cô ta, cho dù cô ta có tâm tư thì cũng không có chuyện gì, ít nhất cô ta cũng làm một cách đường đường chính chính. Bây giờ nghĩ lại, cô ấy nghĩ rằng mắt mình bị mù mới cảm thấy Cố Minh Nguyệt không gian xảo như Vu Hiểu Lan, đó là bởi vì chuyện này không ảnh hưởng đến lợi ích của cô ta.
Cố Minh Nguyệt còn muốn thuyết phục Cố Di Gia đến cục công an để giải thích rằng chủ nhiệm Khương không giở trò lưu manh với cô, nhưng khi cô ta bắt gặp Trần Ngải Phương và đồng chí quân nhân thì biết rằng hôm nay chỉ có thể tốn công vô ích.
Người kia là một đồng chí quân nhân, cho dù anh không phải là đối tượng được người khác giới thiệu cho Cố Di Gia thì với tư cách là đồng đội của Cố Minh Thành, anh vẫn đứng về phía Cố Di Gia, huống chi ở bên cạnh còn Trần Ngải Phương như gà mẹ bảo vệ con, không cần nghĩ thì cô ta cũng biết Cố Di Gia sẽ không đồng ý lời đề nghị ấy.
Cố Minh Nguyệt cắn môi, liếc Cố Di Gia một lần cho đỡ tức, cuối cùng cô ta vẫn phải rời đi.
Cố Di Gia không quan tâm đến chuyện đó, cô bình tĩnh ngồi xuống, nếu Cố Minh Nguyệt dám tới lần nữa, cô có thể biểu diễn trò ngất xỉu ngay tại chỗ, để cho mọi người trong công xã biết Cố Minh Nguyệt vì một người đàn ông mà khiến em kế của mình ngất xỉu.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bật cười.
Nhưng khi cô cười bỗng nghĩ đến điều gì đó, Cố Di Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ở phía đối diện, sắc mặt chợt cô cứng đờ, vội vàng cúi đầu giả vờ yếu đuối.
Thực ra, nếu không giả vờ thì cô cũng đã yếu đuối rồi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được trước mặt người này.
Có lẽ là do thái độ ngay thẳng của người nọ đối lập với hành động giở trò gian xảo của mình, cô cảm thấy rằng khi giở trò gian xảo trước mặt anh thì chỉ như múa rìu qua mắt thợ, cô sợ điều đó khiến anh cảm thấy chán ghét.
Còn Trần Ngải Phương đang tiếp đãi nồng nhiệt vị khách nào đó.
Mặc dù vừa rồi xảy ra chuyện lớn như thế nhưng đây vẫn là khách, là đồng đội của Cố Minh Thành, Trần Ngải Phương vẫn tiếp đãi anh rất nhiệt tình, nhân tiện cô ấy còn hỏi thăm tình hình của Cố Minh Thành.
Phong Lẫm chọn ra một số điều anh có thể nói.
Sau khi nghe được tình hình của chồng, Trần Ngải Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi biết anh ấy vẫn mạnh khỏe.
Người đàn ông của cô ấy là một quân nhân quang vinh, cô ấy rất tự hào về anh, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút lo lắng, cô ấy sợ chồng mình gặp phải nguy hiểm nào đó, sợ anh ấy hy sinh thì để lại cảnh con mất cha, vợ mất chồng.