Chương 683: Gặp Cướp 8
Chương 683: Gặp Cướp 8
Chương 683: Gặp Cướp 8
Cố Di Gia ngồi bên cạnh Phong Lẫm, vốn cũng cho rằng bản thân chỉ là người làm nền thôi, chỉ ngồi cười là được rồi, nhưng ông cụ Doãn dường như lại hay chú ý đến cô.
"Tiểu Cố là người ở đâu vậy? Quê ở đâu, trong nhà có ai?"
Trong lòng Cố Di Gia có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật nói: "Cháu là người ở tỉnh F, quê ở công xã Nam Sơn, trong nhà có anh trai và chị dâu của cháu... Còn có cha và mẹ kế nữa, và hai người con của mẹ kế... Rất nhiều người ạ."
Suýt nữa thì miệng nói hớ rằng mình chỉ có mỗi anh trai và chị dâu.
Không còn cách nào, cho đến bây giờ cô vẫn không có cách nào coi ông cả Cố và Vu Hiểu Lan là người nhà của mình.
Ông cụ Doãn hỏi thêm vài câu, đều là những câu hỏi bình thường, Cố Di Gia ngoan ngoãn trả lời.
Tiếp đó, ông tiếp tục nói chuyện với Phong Lẫm, những chuyện ông hỏi đều là tình hình sức khỏe của người nhà họ Phong, cuối cùng ông ấy nói: "Nghe nói con kết hôn rồi, tiếc là năm ngoái ông không có ở đó nên không thể tham dự được hôn lễ của cháu."
Doãn Kiến Thành cũng ngại ngùng nói: "Lúc đó tôi cũng đi công tác, cũng không thể đi được."
"Không sao." Vẻ mặt Phong Lẫm rất bình thản: "Ông cụ Doãn, ông có việc bận, không đến cũng không vấn đề gì ạ, cháu và Cố Di Gia còn trẻ, ông có thời gian đến thăm chúng cháu cũng được ạ."
Ông cụ Doãn cười híp mắt, ánh mặt lại dừng trên khuôn mặt của Cố Di Gia, xúc động nói: "Ông của cháu thật may mắn, có một cô cháu dâu xinh đẹp như vậy, ông rất ngưỡng mộ."
"Ông nội, sao ông có thể nói như vậy chứ." Doãn Kiến Thành lập tức nói: "Cháu dâu của ông nội cũng rất tuyệt vời mà."
Tô Vân Nhân đang bưng trà tới nghe được, nhìn anh ấy với vẻ khiển trách, sau đó mỉm cười rót trà cho bọn họ.
Lúc buổi trưa, Phong Lẫm và Cố Di Gia ở lại nhà họ Doãn ăn cơm trưa sau đó nói lời tạm biệt.
Doãn Kiến Thành và Tô Vân Nhân giữ họ lại: "Ngồi thêm một lát nữa, hiếm khi các cậu mới đến chơi, chúng tôi còn chưa tiếp đãi tốt các cậu."
"Không được, đợi lát nữa chúng tôi phải lên xe quay về trụ sở, muộn quá không được."
Nghe những lời này, người nhà họ Doãn đành phải tiễn bọn họ rời đi.
Sau khi tiễn khách, Tô Vân Nhân ôm đứa con trai nhỏ đã ăn no uống đủ vào phòng ngủ, đứa con gái thì gần đây đi chơi ở bà ngoại, không có ở nhà.
Doãn Kiến Thành nhớ đến dáng vẻ lạ thường lúc này của ông nội, trong lòng có chút không yên tâm, bèn đi tìm ông.
Anh đến trước phòng sách, gõ cửa trước, sau khi được cho phép mới bước vào.
Vừa vào anh đã nhìn thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, trên đầu gối bày ra một tập ảnh đã rất cũ, không biết đang xem cái gì mà vẻ mặt ông có chút thẫn thờ.
"Ông nội, ông sao vậy?" Doãn Kiến Thành lo lắng hỏi.
Tuổi tác của ông cụ đã già, thời còn trẻ tham gia chiến trường, bị thương, sau này khi tuổi tác đã già cái thân thể này đau chỗ này đau chỗ kia, khiến cho người ta rất lo lắng, bác sĩ nói ông ấy không được quá kích động.
Ông cụ Doãn đang đeo kính viễn thị, nhìn thấy cháu trai đang đi đến, cởi kính ra, lau lau khóe mắt, nói: "Kiến Thành à, cháu có cảm giác Tiểu Cốm, vợ của Phong Lẫm, trông rất quen không?"
Doãn Kiến Thành sửng một chút, sau đó gật đầu đáp: "Hôm trước lúc mới gặp, cháu cũng cảm thấy khá quen nhưng có lẽ là do cô ấy xinh đẹp, những người xinh đẹp đều khá giống nhau."
Nghe lời nói đấy, ông cụ Doãn trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận: "Đương nhiên là cháu phải thấy quen rồi. Cháu mà không thấy quen thì ông lại phải nghi ngờ mắt của cháu có vấn đề đấy! Cháu lại đây xem, có phải rất giống không?"
Doãn Kiến Thành vô thức nhìn qua, thì thấy một tấm hình đen trắng rất cũ trong tập ảnh đang mở ra, bên trong là một cô gái đang mặc trang phục thời Dân quốc, ngồi trên chiếc ghế bành trông rất tao nhã, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Doãn Kiến Thành lập tức ngẩn người.
Nếu không phải tấm hình này đầy tính lịch sử, nếu không phải anh vừa mới gặp Cố Di Gia, suýt nữa thì cho rằng người trong tấm hình này chính là Cố Di Gia.
Lông mày này, mắt này, nụ cười này... Thực sự rất giống.
Doãn Kiến Thành có chút ngẩn ngơ: "Thì ra là như vậy! Thì ra lúc cháu còn nhỏ đã từng thấy tấm hình này, thế nên mới có cảm giác đồng chí Cố rất quen..."
Lúc nhỏ, anh ấy khá nghịch ngợm, thích lục lọi mọi ngóc ngách ở trong nhà, xem đó là trò chơi truy tìm kho báu.
Tập ảnh này là đồ rất cổ xưa ở trong nhà, bên trong đều là những tấm hình cũ của mấy chục năm về trước, được người lớn gìn giữ rất tốt, muốn lấy ra cũng không dễ.
Lúc nhỏ, anh đã từng thấy, có lẽ là vì người phụ nữ trong tấm hình này quá xinh đẹp, nên anh ấy mới nhớ lâu vậy. Cho đến này khi đã trưởng thành, khi anh ấy nhìn thấy trông giống với người trông tấm hình thì lại cảm thấy cô trông rất quen.