Chương 702: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 3
Chương 702: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 3
Chương 702: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 3
Tiền Quyên Quyên nghe xong một hồi, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.
Đến khi Cố Di Gia nói xong, cô ấy dịu dàng nhìn cô, cầm lấy tay cô nói: "Gia Gia, cảm ơn cậu, tớ đã hiểu rồi."
Cố Di Gia vẫn rất nghi ngờ nhìn cô ấy: "Cậu hiểu cái gì rồi?"
"Lát nữa về tớ sẽ nói với lão La." Tiền Quyên Quyên hé môi cười nói, nhẹ nhàng vỗ về bụng của cô ấy, sau đó lại nói đến việc sắp đến Đoan Ngọ rồi.
"Tết Đoan Ngọ tớ làm bánh gạo, cậu muốn ăn vị mặn hay vị ngọt?"
Cố Di Gia cười nói: "Cái nào cũng được, chỉ cần nấu ngon, ngọt mặn gì tớ cũng thích."
Tiền Quyên Quyên điềm đạm nói: "Vậy tớ sẽ cố gắng làm ngon một chút, khiến cậu thích cả hai vị luôn."
"Vậy thì tốt quá rồi." Cố Di Gia không khách sáo nói: "Nhưng nhớ là đừng để bản thân quá mệt mỏi, việc nặng cứ để doanh trưởng La làm, bây giờ bụng cậu lớn lắm rồi đó."
Cô nhìn chằm chằm bụng của Tiền Quyên Quyên, đã hơn sáu tháng, thêm vài tháng nữa là phải sinh rồi.
Tiễn Tiền Quyên Quyên đi, Cố Di Gia nhìn về phía rổ cà chua kia, cầm một trái lên đi rửa, sau đó cắn một miếng.
Ừm, chua ngọt ngon miệng, vị cà chua rất rõ.
Đến khi đoàn trưởng Phong trở về, cô cũng đưa một quả cà chua cho anh nếm thử: "Đây là cà chua Quyên Quyên trồng, cô ấy là người cẩn thận, trồng các loại rau củ đều rất ngon."
Phong Lẫm nhận lấy ăn thử, cũng hùa theo cô.
Ăn cà chua xong, anh hỏi: "Bữa trưa em muốn ăn gì?"
"Mì trứng cà chua!" Cố Di Gia ngay lập tức gọi món.
Phong Lẫm sờ mặt cô, lau đi nước cà chua bên môi cho cô, rồi đi nấu cơm.
Khi anh đang nhóm lửa, Cố Di Gia nằm nhoài lên lưng anh, nói chuyện với anh: "Anh Lẫm, sắp đến Đoan Ngọ rồi, đến lúc đó chúng ta làm cái gì ngon ngon một chút nhé?"
"Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn bánh ú!"
Đoàn trưởng Phong rất nghiêm túc, anh không biết gói bánh ú, nếu không thì đi hỏi chị dâu xem làm như thế nào?
Cố Di Gia nghĩ đến điều gì đó, nhéo nhéo tai anh, thân mật hỏi: "Anh Lẫm, thật sự là doanh trưởng Ôn bị Mã Xuân Hoa dọa đi mất rồi hả?"
Cô kể chuyện mà hôm nay mới nghe được cho anh.
"Không thể nào." Phong Lẫm nói: "Vừa hay có nhiệm vụ thôi."
Cố Di Gia hơi thất vọng: "Vậy sao? Thế mà em cứ tưởng doanh trưởng Ôn bị dọa chạy mất thật rồi chứ."
Phong Lẫm không hiểu lắm cô đang thất vọng cái gì, anh nói: "Tất nhiên, cũng có khả năng là nhân cơ hội để tránh đi nữa."
Cố Di Gia lập tức vui vẻ trở lại: "Hóa ra đúng vậy thật, lần sau em nói với chị dâu."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Tiền Quyên Quyên đi khỏi chỗ của Cố Di Gia, sau khi về đến nhà, thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, bắt đầu nấu cơm.
Sau đó, không lâu sau doanh trưởng La trở về, thấy cô ấy đang nhóm lửa, nhanh chóng bước qua, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ấy dậy: "Bây giờ thân thể em quan trọng, mấy chuyện này cứ để cho anh."
Tiền Quyên Quyên cười nói: "Chỉ là nhóm lửa thôi mà, không tính là việc nặng gì cả."
Doanh trưởng La mỉm cười ngốc nghếch: "Anh nghe bác sĩ nói, nhiệt độ cơ thể của thai phụ rất cao, đặc biệt là vào mùa hè rất dễ bị nóng, thời tiết bây giờ càng ngày càng nóng hơn, anh sợ em bị cảm nắng."
Tiền Quyên Quyên nghe vậy, cũng không tranh giành với anh ta nữa, ngồi vào chỗ cửa thông gió, nhìn anh ta bận bịu trong bếp, người đàn ông cao lớn cường tráng khiến căn bếp trông có vẻ chật chội hẳn đi.
Cô ấy vỗ về bụng, câu được câu không trò chuyện với anh ta.
Mãi đến khi cách vách bỗng vang lên một trận chửi bới vang vọng, Tiền Quyên Quyên bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa sợ, đứa nhỏ trong bụng cũng theo đó đạp đạp vài cái, khiến cô ấy phải kêu ôi chao ra tiếng.
Doanh trưởng La hết hồn, nhanh chóng chạy qua dìu cô ấy: "Quyên Quyên, em không sao chứ?"
Anh ta ngồi xổm trước mặt Tiền Quyên Quyên, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ nhẹ nhàng phủ lên chiếc bụng nhô cao của cô ấy, vừa lúc cảm nhận được chỗ đặt tay hơi gồ lên, tựa như bị đứa bé bên trong đá.
Cảm giác thai đạp rõ ràng như thế, doanh trưởng La vừa mừng vừa sợ, nhưng lo lắng lại chiếm phần nhiều, nhanh chóng hỏi: "Có phải dọa đến em và đứa nhỏ rồi không?"
Tiền Quyên Quyên thở dài: "Đúng thật là rất đáng sợ!" Cô ấy nói với doanh trưởng La: "Mấy hôm trước, khi anh đi huấn luyện dã ngoại trong núi, không ở nhà, có lẽ đồng chí Mã ở cách vách còn đang tức giận, thường xuyên mắng chửi người, có khi đã nửa đêm canh ba rồi còn thức dậy mắng..."
Lông mày doanh trưởng La nhíu lại.
Khuôn mặt phúc hậu của anh ta trở nên vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.
Cho dù thế nào, anh ta có thể lên làm doanh trưởng, cũng là đã trải qua vô số thử thách, ý chí kiên định, cũng không phải loại người dễ bị mềm lòng hay bị ngoại vật gây ảnh hưởng, khi anh ta đã lạnh mặt xuống, trông rất có cảm giác uy hiếp.