Chương 711: Dọn Rác 4
Chương 711: Dọn Rác 4
Chương 711: Dọn Rác 4
Cố Di Gia cầm quyển sách mà Đại Hoa đưa cho Bảo Sơn, khi đến nơi thấy mẹ con Chu Hồng Anh đều ở đây thì không khỏi ngạc nhiên.
Bây giờ quan hệ hai nhà rất tốt, có việc gì mọi người đều làm cùng nhau, chị giúp tôi, tôi giúp chị, cuộc sống tình làng nghĩa xóm hài hòa vô cùng, đặc biệt là trong dịp nghỉ lễ, mọi người quây quần bên nhau khiến không khí ngày lễ vô cùng đầm ấm.
Cố Di Gia thật sự rất thích bầu không khí như thế này.
"Chị dâu, Bảo Sơn đâu?" Cố Di Gia nhìn quanh nhưng không thấy Bảo Sơn.
Trần Ngải Phương nói: "Anh trai em dẫn thằng bé đến thị trấn mua đồ rồi."
"Sao không dẫn Bảo Hoa đi cùng?" Cố Di Gia khó hiểu nhìn về phía Bảo Hoa, quả nhiên trông cô bé đang trề môi với dáng vẻ đầy uất ức.
Trần Ngải Phương buồn cười nói: "Sao không dẫn theo con bé ý hả? Là do buổi sáng con bé không dậy được nên bị lỡ mất." Bảo Hoa tức giận giậm chân: "Rõ ràng là do mọi người không gọi con dậy, nếu như mọi người gọi con thêm vài câu nữa thì con đã có thể dậy và cùng đến thị trấn đi chơi với cha và anh trai rồi."
"Bọn họ không đến thị trấn để chơi." Trần Ngải Phương chỉnh lại cho cô bé: "Cha con đến đấy để làm việc, còn anh trai con đi mua đồ."
Bảo Hoa "hừ" một tiếng, trong mắt trẻ con thì việc đi đến thị trấn chính là đi chơi.
Đến khi bánh ú được nấu chín, mọi người ngồi lại cùng nhau vừa ăn bánh ú vừa nói chuyện phiếm.
Cố Di Gia cũng lấy trà mà cô đã mua trong thành phố ra, cô bảo mấy đứa nhỏ xách một thùng sữa bò trong nhà tới rồi đi pha trà sữa cho mọi người.
Sữa bò là do đoàn trưởng Phong xách về từ nhà ăn vào sáng sớm, cứ cách vài ngày là bộ đội sẽ đến nông trường chở ít sữa bò về để làm mì ống.
Hơn nữa, mì ống trong nhà ăn thật sự rất ngon, mấu chốt chính là ở đây.
Hôm nay là ngày lễ, Cố Di Gia muốn làm trà sữa nên đã dặn đoàn trưởng Phong nhất định phải đi mua thùng sữa bò về.
Bọn trẻ đều háo hức vào phòng bếp xem Cố Di Gia làm trà sữa, tất cả đều rất tích cực chủ động hỗ trợ.
Đại Hoa xắn tay áo lên: "Cô Gia Gia, cô định làm thế nào cứ nói đi để cháu phụ!" Sau đó cô bé lại căn dặn Cố Di Gia cách xa bếp lò một chút: "Thời tiết bây giờ nóng rồi, cô đừng đứng gần lửa quá kẻo say nắng."
Cố Di Gia: "..."
Nhờ cái miệng nhỏ của Bảo Hoa luôn bô bô nói với người quen về việc cô út mình yếu ớt thế nào, phải bảo vệ thế nào, cô bé thậm chí còn kể cho mọi người nghe về lần nhập viện vì say nắng trước đó của Cố Di Gia.
Điều này khiến mọi người đều xem Cố Di Gia như thủy tinh pha lê để đối xử, sợ cô mệt mỏi, sợ cô nóng, sợ cô lạnh.
Ngay cả mấy chị em Đại Hoa cũng đều rất tự giác chăm sóc cô.
Đại Hoa là một người nhanh nhẹn, dưới sự chỉ dẫn của Cố Di Gia đã pha thành công trà sữa.
"Oa!!!"
Đám trẻ phấn khích reo lên rồi vội vàng hỏi: "Cô út, khi nào có thể uống được vậy?"
"Thơm quá đi, cháu rất muốn uống!"
Cố Di Gia nói: "Bây giờ vẫn còn nóng lắm, chờ nguội thì có thể uống."
Cô bưng một cốc trà sữa lên thổi thổi, cho đến khi không thể làm bỏng miệng thì mới nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi sữa nồng đậm hòa trộn với mùi thơm ngát của trà, do đường rất quý nên cô không cho nhiều đường, vì vậy chỉ có một chút vị ngọt. Cố Di Gia cảm thấy chưa đủ nên đổ thêm một thìa đường nữa cho đến khi độ ngọt đạt khoảng ba phần thì cô mới hài lòng.
Cô không thích uống cái gì mà cho thêm sữa bò, nhưng cô lại thật sự rất thích trà sữa.
Những người khác đều không dám uống ngọt giống cô, bọn họ đều đã hài lòng với vị ngọt như vậy rồi.
Mỗi người ở đây đều uống một cốc trà sữa và uống một cách vô cùng thư giãn.
Trần Ngải Phương cười nói: "Món này gọi là trà sữa hả? Thật sự rất dễ uống."
"Lạ thật!" Chu Hồng Anh nói: "Không biết thế nào mà sau khi uống món trà sữa này, đột nhiên chị cảm thấy tâm trạng rất tốt."
Bọn trẻ còn tíu ta tíu tít hơn nói: "Cô út, trà sữa uống cực kỳ ngon! Cháu vẫn muốn uống nữa!"
"Sau này vẫn còn được uống chứ ạ?"
"Cô Gia Gia, cháu cũng muốn uống!"
Trần Ngải Phương gõ đầu con gái: "Mơ hay lắm, món này tiêu hao nhiều lá trà và đường như vậy, thi thoảng uống một lần thì được, nhưng cũng không thể uống thường xuyên."
Cố Di Gia cười nói: "Không sao, cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần lấy được sữa bò tươi là có thể làm được."
Mắt Bảo Hoa lập tức sáng lên, đối với trẻ con thì sức hút của trà sữa là đòn trí mạng, không có đứa trẻ nào có thể từ chối trà sữa.
Cô bé đã quyết định, trà sữa là đồ uống mà cô bé thích nhất trên đời, sau này cô bé nhất định phải uống nó thường xuyên.
Vấn đề lớn là cô bé đã dùng tiền tiêu vặt tích cóp được để mua sữa bò và đường cho cô út rồi.
Lần này nấu nhiều trà sữa, sau khi mỗi người uống một cốc thì chỉ còn lại mấy cốc được để lại riêng cho Cố Minh Thành, Bảo Sơn và đoàn trưởng Phong.
Uống trà sữa rồi ăn với bánh ú thật sự mang hương vị rất đặc biệt.
Ăn uống no nê, Cố Di Gia bưng theo một cốc trà sữa và một chùm bánh ú về nhà.