Chương 721: Hận Bản Thân Vô Dụng 6
Chương 721: Hận Bản Thân Vô Dụng 6
Chương 721: Hận Bản Thân Vô Dụng 6
Thế nhưng chính ủy Mã hoàn toàn không ngờ rằng vợ và con mình ở nhà cũ lại trải qua những ngày như thế.
Cho dù mấy ngày nay anh ấy đã nhận ra tính cách mẹ và em không tốt, nhưng không hề nghĩ tới bọn họ sẽ xấu đến mức như vậy, bọn họ sẽ đối xử với vợ và con anh ấy như thế.
Chu Hồng Anh nghe con lớn nói vừa xót vừa đau, rồi lại lần nữa nhận ra bản thân nhu nhược và vô dụng tới cỡ nào.
Cô ấy nhìn vẻ mặt chính ủy Mã, buồn phiền trong lòng không những không giảm xuống mà ngược lại càng tăng thêm.
Chu Hồng Anh biết bản thân nhu nhược vô dụng, mấy năm nay nếu không phải dựa vào Đại Hoa che chở thì chẳng biết rằng cô ấy đã trở thành thế nào, bao lâu nữa mới có thể thoát khỏi đám người kia.
Cô ấy có thể theo quân cũng là vì khi đó Đại Hoa nhảy xuống sông uy hiếp, mới khiến mẹ chồng đồng ý cho bọn họ đi.
Nếu không thì có khi cho tới tận bây giờ, mẹ con bọn họ vẫn còn ở dưới quê.
Mắt Chu Hồng Anh đỏ ửng, cô ấy nói: "Lão Mã, trước kia tôi không dám nói, sợ nói ra thì gia đình này không còn nữa. Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng còn gì để sợ, cứ nói thẳng với anh vậy. Người nhà anh đều là một đám lòng lang dạ sói, hám lợi ích kỷ, tôi hối hận vì trước kia đã gả cho anh! Nếu không có Đại Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa..."
Nói xong câu cuối, cô ấy rốt cuộc nhịn không được ôm mặt khóc, vừa hối hận lại vừa hận.
Nếu là trước kia cô ấy sẽ không dám có suy nghĩ thế này.
Mãi tới khi quen biết Trần Ngải Phương, Cố Di Gia rồi, cô ấy mới biết hóa ra phụ nữ cũng có thể sống như thế. Phụ nữ phải biết yêu thương bản thân, có thể nói không với đàn ông, nói không với người đối xử không tốt với mình.
Cô ấy là người vô dụng, bản thân chịu khổ thì thôi đi, lại còn kéo theo mấy đứa con cùng chịu khổ, cam chịu mọi thứ.
Chu Hồng Anh hận lão Mã, nhưng đồng thời cũng hận bản thân vô dụng.
Nếu cô ấy làm mẹ mà dũng cảm hơn một chút, làm loạn với lão Mã thì anh ấy có thể để chuyện tới mức này sao? Còn khiến Đại Hoa dùng việc làm tổn thương bản thân ra để đánh đổi, làm ồn ào náo loạn mọi chuyện lớn tới thế này sao?
"Mẹ..." Đại Hoa nghẹn ngào kêu một tiếng.
Chu Hồng Anh hối hận nhìn cô bé: "Đại Hoa, đều là do mẹ vô dụng, mẹ sinh các con ra nhưng lại không cách nào bảo vệ các con, để các con phải có người cha vừa hồ đồ và hà khắc như thế này! Người như anh không nên cưới vợ sinh con, cưới vợ nhưng không thể chăm sóc tốt cho vợ, sinh con nhưng không thể bảo vệ tốt cho con... Đây mà gọi là đàn ông gì chứ?"
Đại Hoa khóc ròng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, đừng nói như thế..."
Hai mẹ con nói xong thì ôm nhau khóc thành tiếng.
Chính ủy Mã đờ người ngồi ở đó, một lúc lâu cũng không nói tiếng nào.
Mãi tới khi Mã Xuân Hoa và bác gái Mã, Mã Tiểu Tráng về nhà.
Chính ủy Mã nghe thấy tiếng động thì yên lặng đứng dậy, xoa xoa đầu Đại Hoa rồi đi ra ngoài.
Đại Hoa đang khóc lau đi nước mắt trên mặt mình, cũng lau nước mắt trên mặt mẹ cô bé.
Chu Hồng Anh đỏ mắt nhìn cô bé, thấy dáng vẻ tỉnh táo của con gái, trong lúc nhất thời cô ấy hơi giật mình.
Mặc dù cô ấy nhu nhược vô dụng nhưng không phải người ngốc, con gái cô ấy là người thế nào sao cô ấy có thể không hiểu rõ chứ, vì thế mà lại càng thêm đau lòng và hối hận.
Nếu không phải người làm mẹ mềm yếu vô dụng, con gái còn nhỏ tuổi sao phải khổ sở tính toán như thế này? Liệu rằng cô bé có cần phải làm tổn thương bản thân để đổi lấy chuyện đuổi những người bắt nạt bọn họ đi hay không?
Chu Hồng Anh nhắm đôi mắt lại.
Cô ấy có tư cách gì mà hận lão Mã? Bản thân cô ấy làm mẹ cũng không tốt sao còn trông cậy vào đàn ông?
Cố Di Gia ngủ trưa một giấc, lúc tỉnh dậy thì đứng dưới mái hiên, vừa uống nước cho tỉnh người, vừa nhìn chằm chằm hoa cỏ trong vườn.
Trong nhà bọn họ, bên trái là hoa, bên phải là vườn rau, ở góc tường có một cây táo tươi tốt, có thể che tầm mắt của những người bên ngoài.
Bên cạnh cây táo có một cái lồng gà, có điều bên trong chẳng có con gia cầm nào cả.
Nhà bọn họ không nuôi gia cầm, lồng gà chỉ dùng để nhốt tạm mấy con gà vịt mà thôi, có điều chẳng được mấy ngày thì bọn nó cũng sẽ bị làm thịt cả.
Năm ngoái, lúc thi trượt tuyết cô bắt được con thỏ, sau khi nuôi béo thì vẫn ăn nó chứ thỏ không nằm trong lồng được bao lâu.
"Gia Gia, em ăn bánh đường trắng không?" Phong Lẫm hỏi.
Cố Di Gia nhìn anh bưng bánh đường trắng ra, nghi ngờ hỏi: "Anh lấy đâu ra thế?"