Chương 723: Hận Bản Thân Vô Dụng 8
Chương 723: Hận Bản Thân Vô Dụng 8
Chương 723: Hận Bản Thân Vô Dụng 8
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, ngày lễ tết hiển nhiên là thời gian đoàn viên, sao lão Mã lại để con gái nhà anh ấy tới nhà người khác, mà vẫn còn chưa gọi về nhà nữa?
Trực giác nói cho anh ấy biết có vấn đề gì đó.
Trần Ngải Phương nói: "Chắc một chút nữa Đại Hoa sẽ tới gọi bọn nhỏ về."
"Cái gì cơ?"
Trần Ngải Phương thở dài: "Em cũng không biết con bé Đại Hoa tính làm gì. Con bé nói với Bảo Hoa là để Nhị Hoa và Tam Hoa ở nhà chúng ta chơi trễ một chút, đợi khi nào con bé thấy ổn sẽ tới gọi hai đứa nhỏ về."
Hàng lông mày Cố Minh Thành nhíu chặt lại.
Từ trước tới giờ anh ấy sẽ không vì con nít nhỏ tuổi mà coi thường bọn nhỏ, không coi trọng ý kiến của chúng. Năm nay Đại Hoa đã mười ba tuổi, coi như là cô gái trưởng thành, con gái ở tuổi này thường mẫn cảm và yếu ớt, cách làm việc tương đối cực đoan, hơi không chú ý một chút thì không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cố Minh Thành nói: "Hay để anh qua nhà lão Mã xem thử?"
"Thôi đi." Trần Ngải Phương nói: "Mẹ và em gái của chính ủy Mã đều ở đó, anh đột ngột qua đó không biết có xảy ra chuyện gì không, anh đừng nhúng tay vào."
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Trần Ngải Phương cũng cảm thấy không thoải mái, cô ấy muốn đi xem một chút.
Tuy vậy, Trần Ngải Phương còn chưa quyết định được thì đã có quân tẩu chạy qua nhà.
Người tới là Trương Quế Lan, là vợ của doanh trưởng Liễu trung đoàn 3, cô ấy vừa vào cửa đã nói: "Ngải Phương à, Hồng Anh gặp chuyện rồi, nghe nói mặt Đại Hoa bị Mã Xuân Hoa kia đánh nát..."
Cô ấy vừa mới nói xong thì thấy Nhị Hoa và Tam Hoa ở trong phòng, vẻ mặt có hơi khựng lại.
Cố Di Gia vô cùng sợ hãi.
Nhị Hoa và Tam Hoa ngu ngơ nhìn Trương Quế Lan, sau đó bọn nhỏ kịp thời phản ứng, lập tức chạy ra ngoài.
"Chờ một chút đã!" Bảo Hoa lo lắng kêu lên.
May mà lúc hai cô bé chạy ra ngoài, đoàn trưởng Phong đáng tin có đôi chân dài nên chạy rất nhanh, một tay giữ lấy một người, đưa cả hai quay về.
"Phong, chú Phong, chú thả bọn cháu đi." Nhị Hoa hơi cà lăm nói: "Cháu muốn về thăm chị!"
Tam Hoa đi theo khóc lớn lên: "Cháu phải về với chị!"
Bảo Hoa chạy tới, kéo Tam Hoa lại: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tớ về với các cậu, lỡ như cô út cũng đánh các cậu thì phải xử lý thế nào?"
Những người khác đều ra khỏi phòng.
Trần Ngải Phương nhìn ba đứa nhỏ, nói: "Các con đừng vội, nghe thím Quế Lan nói một chút xem có chuyện gì đã." Sau đó, cô ấy hỏi Trương Quế Lan: "Quế Lan, có chuyện gì thế?"
Trương Quế Lan thở dài nói: "Nghe nói hôm nay Đại Hoa từ trường học về thì giúp mẹ con bé quét dọn vệ sinh, hình như không cẩn thận tưởng đồ của Mã Xuân Hoa là rác rưởi nên gom ném ra ngoài. Mã Xuân Hoa về biết thế thì tóm lấy Đại Hoa rồi đánh vào mặt nó... Nghe nói đánh nát cả mặt, thật sự rất đáng thương..."
Chồng cô ấy là doanh trưởng trung đoàn 3, ba người bọn họ rất đoàn kết, cho nên nghe thấy tin này cô ấy lập tức tới nói cho vợ chồng Cố Minh Thành, lỡ như bên chỗ nhà họ Mã có gì ngoài ý muốn thì có lẽ cần hai vợ chồng họ ra mặt.
Mọi người nghe xong sắc mặt đều thay đổi.
Trần Ngải Phương tức giận nói: "Mã Xuân Hoa kia có còn là người không? Sao có thể ra tay với một cô bé như thế?"
Cố Minh Thành rõ ràng cũng đang kiềm chế cơn giận: "Đại Hoa thế nào rồi?"
Anh ấy và lão Mã là cộng sự, nếu nhà lão Mã xảy ra chuyện thì anh không thể ngồi xem không lo, hơn nữa một người lớn lại đánh một cô bé nhỏ tới suýt nát cả mặt thì thật sự là quá đáng.
"Đã tới trạm y tế khám rồi, bác sĩ kê đơn thuốc, nói phải bôi một thời gian."
Nghe thế mọi người cuối cùng cũng có thể thở phào.
Chỉ có Nhị Hoa và Tam Hoa còn đang khóc thút thít, vô cùng đau khổ.
Trong lòng hai đứa nhỏ này, chị cả Đại Hoa là người rất quan trọng, thậm chí còn hơn cả cha mẹ. Cũng chẳng còn cách nào, vào lúc bọn họ cần được bảo vệ, cha không có ở nhà, mẹ lại yếu đuối, bạc nhược, lúc nào cũng chỉ biết nhượng bộ, chỉ có chị cả bảo vệ hai cô bé.
Cố Di Gia lạnh mặt hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào rồi? Mã Xuân Hoa đánh người mà không bị phạt gì sao?"
Trương Quế Lan nói: "Nghe nói chính ủy Mã tính đưa bọn họ về quê, ngay trong ngày mai."