Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 727 - Chương 727: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 4

Chương 727: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 4 Chương 727: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 4 Chương 727: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 4
"Nhưng sau này con gái đều phải gả ra ngoài cả!" Bác gái Mã nổi giận: "Mai sau, ba đứa nó đều đi lấy chồng, ai là người phụng dưỡng con? Lúc con lớn tuổi, bệnh nằm liệt giường, ngay cả người bưng phân bê nước tiểu cho cũng không có, đến lúc đó con mới biết thế nào là thê lương!"

Lời này của bác gái Mã không phải đe dọa, mà có ngay ví dụ trong thực tế.

"Con có nhớ chú Mã Lục ở quê không? Ông ta cũng sinh liên tục được năm đứa con gái, không có con trai. Khi ông ta lớn tuổi đổ bệnh nằm liệt giường, không một ai đến chăm sóc cả, năm đứa con gái mà không đứa nào chịu về thăm ông ta, đến tận lúc cơ thể ông ấy bốc mùi, hàng xóm mới sang giúp đỡ... Ý mẹ muốn nói là, nuôi nhiều con gái như vậy thì có tác dụng gì chứ? Có đứa nào phụng dưỡng con khi về già đâu!"

Tam Hoa không vui nói chen vào: "Bà nội, cháu sẽ phụng dưỡng cha, cháu chắc chắn sẽ hiếu thuận!"

Nhị Hoa cũng sợ hãi nói: "Cháu, cháu cũng sẽ phụng dưỡng cha, nếu cha đổ bệnh, cháu sẽ chăm sóc!"

Đại Hoa bị thương ở mặt, nói không rõ: "Cháu cũng thế!"

Cách nghĩ của cô bé không giống người thường, cô bé hạ quyết tâm bản thân phải kiếm thật nhiều tiền, rồi thuê người đến chăm sóc cha như thế thì đâu cần tự mình chăm sóc?

Nghe được lời nói của Tam Hoa, gương mặt căng thẳng của chính ủy Mã cuối cùng cũng thả lỏng, cười nhẹ, sau đó lại nghiêm nghị nói với bác gái Mã: "Mẹ, sở dĩ lúc đó con gái chú Mã Lục không quay về là vì khi còn trẻ ông ta đã làm quá nhiều việc độc ác. Vì muốn có con trai mà ông ta không chỉ ép thím Mã Lục đến chết, mà năm người từ nhỏ đến lớn bị ông ta đánh đập dã man, một người còn bị đánh gãy chân, cuối cùng cả năm người đều bị ông ta bán đi như hàng hóa..."

"Chú Mã Lục đã khiến bọn họ cảm thấy chạnh lòng, cho nên mới không muốn nhận ông ta làm cha!"

Gieo nhân nào, ắt sẽ gặp quả ấy, quy luật này hoàn toàn có căn cứ.

Anh ấy tự nhận bản thân sẽ không đối xử với con gái như chú Mã Lục. Mặc dù anh ấy có lơ là chểnh mảng nhưng chưa bao giờ đánh chửi các con, chứ đừng nói đến chuyện bán con như bán hàng hóa.

Tuy rằng khoảng thời gian trước anh ấy có hơi qua loa, nhưng từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.

Nếu đã quyết định không sinh nữa, anh ấy sẽ nuôi nấng dạy bảo ba cô con gái của anh ấy thật tốt.

Bác gái Mã nghẹn họng, chú Mã Lục là loại người gì, làm loại chuyện nào, người trong thôn bọn họ đều biết hết.

Bà ta không vui nói: "Tục ngữ nói rồi, trên đời này không ai hơn cha mẹ. Cho dù chú Mã Lục có đối xử với chúng nó không tốt đi chăng nữa thì thân là con gái ruột, cũng không thể bỏ mặc người cha già bệnh tật ốm yếu một mình không ai chăm sóc chứ? Vậy nuôi con gái có tác dụng gì đâu?"

"Bà sai rồi, chúng cháu rất có ích!" Tam Hoa bác bỏ, dưới cái nhìn chằm chằm đầy khủng bố của bà nội, cô bé nhanh chóng trốn ra sau lưng Trần Ngải Phương.

Chính ủy Mã có hơi mệt mỏi, không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ nói: "Mẹ về quê ngay đi, bọn con không nuôi Tiểu Tráng đâu, mẹ đưa thằng bé về. Sau này con sẽ gửi tiền dưỡng lão hàng tháng về cho mẹ..."

Sự chú ý của bác gái Mã bị dời đi: "Bao nhiêu?"

Chính ủy Mã không vội trả lời mà nói tiếp: "Mấy ngày trước, con đã gọi nói chuyện với ông bà, hỏi Đại đội trưởng..."

Nghe anh ấy nói thế, bác gái Mã bỗng cảm thấy bất an.

"Đại đội trưởng nói tiền dưỡng lão dựa trên quy định, mỗi tháng ba đồng là được, nhiều thì năm đồng." Chính ủy Mã bình tĩnh nhìn bà ta: "Mẹ là mẹ con, con sẽ không bạc đãi mẹ, mỗi tháng con cho mẹ mười đồng tiền dưỡng lão!"

"Mười đồng?" Bác gái Mã phát ra tiếng hét chói tai: "Mười đồng thì làm được gì? Đuổi ăn xin ra khỏi nhà đấy à?"

Từ nãy đến giờ, Mã Xuân Hoa vẫn không hé miệng nửa lời cũng phản đối kịch liệt: "Mười đồng thì được, ít nhất phải một trăm đồng mới được!"

Một trăm đồng?!!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta, nghi ngờ có phải não cô ta hỏng rồi không.

Sao cô ta không lên trời luôn đi?

Tiền lương cấp đoàn trưởng cũng chưa đến một trăm đồng đâu, cô ta ác độc quá rồi đấy, định hút máu anh trai với chị dâu à?

Trần Ngải Phương không vui nói: "Mã Xuân Hoa, cô thử mở miệng nói lần nữa xem, có tin tôi gọi người đến bắt cô luôn không!"

Mã Xuân Hoa trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng cũng không dám ho he đổ thêm dầu vào lửa nữa, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở mẹ mình, không thể để mẹ nhượng bộ được, cô ta có thể rời đi nhưng tiền nhận được không thể ít.

Lần này đến quân đội, ngoài việc tìm người yêu trong này thì còn vì tiền anh trai gửi về quê ít quá, không đủ cho bọn họ tiêu xài nên mẹ con cô ta mới lên đây xem tình hình như nào.
Bình Luận (0)
Comment