Chương 737: Rất Ghét Cố Di Gia 6
Chương 737: Rất Ghét Cố Di Gia 6
Chương 737: Rất Ghét Cố Di Gia 6
Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ đoàn trưởng Phong lại là người như vậy.
Sau đó cô nhào lên lưng anh, thân mật ôm eo anh, mềm mại nũng nịu nói: "Đoàn trưởng Phong, anh tốt quá, em yêu anh lắm."
Lời tỏ tình thẳng thắn này khiến tai đoàn trưởng Phong đỏ hết lên, nhưng anh cũng không còn cách nào ngoài việc ôm cô vào lòng xoa xoa nói: "Đợi lát nữa anh sắc thuốc cho em nhé."
Nghe anh nói thế, vẻ mặt Cố Di Gia như sụp đổ.
Hôm nay, hai người đến bệnh viện để thăm ông Hồ, ông ấy nói hè tới sẽ bắt đầu cho cô uống thuốc phụ, để phục hồi với bồi bổ sức khỏe.
Tốt nhất là sau này mỗi khi chuyển mùa, đều phải điều trị một chút nếu không rất dễ sinh bệnh.
Phong Lẫm an ủi cô: "Uống trong ba ngày thôi, uống xong là thôi không uống nữa, ngoan nào!"
Cố Di Gia thở dài: "Em biết rồi, em sẽ uống mà."
Như này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ghét nó.
Trên đời này có mấy ai thích uống thuốc Đông ý chứ? Không có loại thuốc Đông y nào ngon hết.
Cố Di Gia cũng không để tâm đến việc hôm nay gặp phải mấy người Mã Xuân Hoa.
Lúc trời gần tối, Đại Hoa có sang đây hỏi bài cô, sau khi hỏi xong, cô bé nói với Cố Di Gia chuyện hôm nay cô út dẫn dượng mới về "nhà mẹ đẻ".
"Nghe nói dượng Vương đang học việc sau bếp của nhà hàng quốc doanh trên thị trấn, nhưng dượng ấy biết cách kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu đều đưa sẽ đưa hết cho cô út giữ..."
Nghe thế, Cố Di Gia bỗng hiểu ra, thảo nào Mã Xuân Hoa lại sẵn lòng kết hôn.
Đàn ông sẵn sàng kiếm tiền cho phụ nữ tiêu, làm gì có mấy người phụ nữ có thể từ chối chứ? Tuy rằng bộ dáng Vương Tử Thân trông không ổn lắm, nhưng lại có lòng, tốt hơn nhiều so với mấy người đàn ông keo kiệt không cho vợ tiền tiêu.
Chẳng lẽ Mã Xuân Hoa thực sự tìm được một người đàn ông tốt?
Đại Hoa nói: "Bà nội cháu với Tiểu Tráng không về quê nữa, hai người họ ở nhà dượng Vương."
"Hả?" Cô Di Gia sửng sốt: "Cha cháu có nói gì không?"
Mẹ ruột dẫn theo cháu trai đến nhà con rể ở... Ở thời đại này, loại chuyện như thế rất hiếm gặp, Vương Tử Thân này tốt bụng độ lượng đến mức sẵn sàng nuôi mẹ vợ với cháu trai bên nhà vợ á? Hơn nữa, thêm hai bát cơm đồng nghĩa với việc khoản chi tiêu cũng tăng lên rất nhiều, Vương Tử Thân có đủ đồ ăn không đấy?
"Không nói gì cả." Đại Hoa lắc đầu: "Cha cháu nói, cô út với bà nội là người lớn cả rồi, đều có khả năng phán đoán tự chủ nên ông ấy không quản được."
Vậy thì cũng đúng.
Cố Di Gia gật đầu, bác gái Mã còn là "mẹ" của chính ủy Mã nữa, anh ấy quản sao được chứ.
"Có vẻ dượng cháu khá tốt nhỉ, sẵn sàng nuôi hai người họ." Cố Di Gia nhận xét.
Giống kiểu xem tiền như rác.
Chẳng lẽ Vương Tử Thân thích Mã Xuân Hoa đến mức này cơ à?
Đại Hoa bĩu môi, tốt hay không cô bé không biết nhưng cô bé biết rằng cô bé không thích mấy người bà nội với cô út, nên cũng ghét lây sang Vương Tử Thân luôn. Dù sao chỉ cần sau này bọn bọ không chạy đến trước mặt cô bé, cô bé sẽ xem như không quen biết mấy người đó.
Đến khi Đại Hoa chuẩn bị rời đi, Cố Di Gia đưa đưa mấy quyển sách cô bé cho Bảo Sơn mượn cho cô bé: "Mấy quyển này Bảo Sơn đã đọc xong hết rồi nên nhờ cô trả lại cho cháu."
Đại Hoa kinh ngạc: "Bảo Sơn đọc nhanh thế?"
Bảo Sơn nhỏ hơn cô bé hai tuổi, con trai còn dậy thì chậm nữa nên trong lòng cô bé Bảo Sơn như em trai vậy.
Cố Di Gia cười nói: "Khả năng ghi nhớ của Bảo Sơn tốt nên đọc sách rất nhanh."
Có thể nói là thiên tài đấy.
Cố Di Gia cảm thấy trước đây cô học cũng rất khá, cho đến khi cô nhận ra Bảo Sơn còn học giỏi hơn cả cô nữa, thiên phú khiến người khác ngưỡng mộ nhất của thằng bé chính là khả năng ghi nhớ.
Khả năng đó thực sự rất đáng kinh ngạc, chỉ cần đọc qua một lần là có thể nhớ đến 90% nội dung quyển sách, đọc thêm lần nữa là đọc ngược sách luôn được rồi.
Đại Hoa nói: "Đến tháng chín, Bảo Sơn lên thị trấn học trung học đúng không ạ?"
Cố Di Gia gật đầu, rồi nói thêm: "Chuyện này cũng không chắc lắm, Bảo Sơn đang muốn nhảy lớp."
"Gì ạ?" Vẻ mặt Đại Hoa bối rối: "Nhảy lớp á? Cậu ấy định nhảy bao nhiêu lớp thế ạ?"
Thật ra hiện tại Bảo Sơn đang học lớp sáu cũng là nhảy lớp, trong lớp ai cũng lớn hơn thằng bé một đến hai tuổi.
"Cô cũng không biết, để nó tự quyết đi."