Chương 744: Rủ Nhau Có Thai 5
Chương 744: Rủ Nhau Có Thai 5
Chương 744: Rủ Nhau Có Thai 5
Những người lớn nhìn thấy cảnh này cũng hiểu lầm giống như Tống Nguyệt Mai hồi trước.
Người nhà họ Quản vừa về đến nhà thì Quản Hạo Thần đã bị mẹ mình tra hỏi.
"Con có ý gì?" Mợ hai nói: "Mẹ chưa từng thấy con ân cần như thế đối với cô gái nào, không phải là con thích Tiểu Phương nhà người ta đó chứ?"
Con trai của mình thì mình hiểu rõ, đừng nhìn nó thường xuyên làm ra vẻ ăn chơi, giống như đã từng có rất nhiều người yêu, mua quà cho phụ nữ cũng rất hợp ý khiến cho người khác nghĩ rằng nó rất có kinh nghiệm trong việc này, không biết đã mua quà cho bao nhiêu cô rồi. Những thứ đó đều là hiểu nhầm, anh ấy am hiểu như thế vì đã mua quà cho phụ nữ trong nhà, mua cho bà nội, mua cho mẹ, bác, thím, chị gái, em gái...
Quản Hạo Thần rất biết chọn đồ, mắt thẩm mỹ cũng ổn, rất biết cách chọn quà và quần áo nên mọi người muốn mua cái gì cũng sẽ nhờ anh ấy mua giúp.
Bởi vì anh ấy đã mua nhiều quá nên người ngoài đều cảm thấy anh rất biết cách lấy lòng phụ nữ.
Ngay cả một người ít quay về thủ đô như Phong Lẫm cũng biết chọn quà cho nữ thì cứ hỏi Quản Hạo Thần là chính xác nhất, anh ấy thật sự rất tinh mắt.
Quản Hạo Thần nói: "Mẹ, người ta coi con là anh trai thôi."
Mợ hai nghe vậy xì một tiếng, nói một cách ghét bỏ: "Đúng là không được tích sự gì!"
"Con mà vô tích sự à? Con là kiểm sát trưởng đó!" Quản Hạo Thần tự giễu.
Mợ hai đánh anh ấy một cái, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Con thì được cái gì? Tiểu Lẫm còn nhỏ hơn con đã cưới vợ rồi, con vẫn còn tiếp tục độc thân, tay của con gái còn chưa từng nắm, con không thấy xấu hổ à?"
"Nó có nhỏ hơn con mấy đâu, chỉ nhỏ hơn có một tháng!"
"Một tháng cũng là nhỏ hơn!" Mợ hai vì đứa con trai độc thân lớn tuổi của mình mà phải nghĩ nát óc: "Nếu con thích con gái nhà người ta thì phải cố gắng theo đuổi, tranh thủ xác định quan hệ yêu đương trước khi con bé rời đi."
Ánh mắt của Quản Hạo Thần lấp lánh: "Biết rồi mẹ, con sẽ cố gắng mà."
"Vậy còn nghe được."
Mợ hai cảm thấy hài lòng với thái độ của anh ấy, lại bắt đầu chỉ anh ấy cách dẫn người ta đi chơi, làm sao để người ta cảm thấy thích mình.
Quản Hạo Thần giống như đang chăm chú nghe nhưng thật ra tâm trí không ở đây.
Nếu như lúc rời đi tỉnh H vào năm trước, trong lòng anh ấy có cảm giác tiếc nuối và buồn bã không tên. Anh ấy không hiểu được đây là cảm xúc gì, công việc lại bận rộn nên anh ấy cũng đè nén tình cảm này xuống. Bây giờ gặp lại Phương Mỹ Di cười vui vẻ trước mặt mình, anh ấy cuối cùng cũng xác định suy nghĩ của mình.
Cô gái này rất tốt, anh ấy rất thích.
Hóa ra cảm xúc chán nản và nuối tiếc lúc trước là một thứ cảm giác bất lực, vì anh ấy không thể ở lại lâu hơn để có thể thân thiết hơn với cô ấy, gia tăng tình cảm.
Sau khi về nhà, anh ấy còn định viết thư cho cô ấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải viết gì.
Quan trọng là Phương Mỹ Di không hề có cảm giác gì với anh ấy. Ánh mắt của cô ấy nhìn anh ấy sáng rực giống như đang thưởng thức một thứ gì đó rất xinh đẹp chứ không phải đang nhìn một người đàn ông.
Nhưng mà lần này nếu người ta đã đến đây thì anh ấy sẽ chủ động tấn công.
Ở bên kia, sau khi khách khứa đã rời khỏi, Phương Mỹ Di mới đưa gói hàng của Cố Di Gia nhờ gửi cho hai vợ chồng Quản Tễ.
Quản Tễ rất vui vẻ: "Gia Gia còn nhờ con mang đồ tới à? Con vất vả rồi."
Tư lệnh Phong cũng tò mò muốn biết con dâu út tặng gì cho bọn họ.
Lúc Quản Tễ lấy ra các loại thuốc và thuốc bổ nằm trên cùng thì hai vợ chồng đều tỏ ra chán ghét, vừa nhìn đã biết đây là đồ của đứa con trai tẻ nhạt của bọn họ chuẩn bị.
Đến khi hai người nhìn thấy bộ quần áo do Cố Di Gia chuẩn bị, cả hai người cười tươi rạng rỡ.
Còn các thổ sản vùng núi và đặc sản được đưa vào phòng bếp.
Hai vợ chồng đọc thư trước rồi mới xem quần áo, bọn họ đều rất vui.
Phương Mỹ Di nói: "Năm nay Gia Gia đã ít khi làm quần áo cho người khác nữa, cô ấy vội lắm ạ, thường xuyên bị con hối nộp bản thảo... Khụ khụ khụ, con cũng không có cách nào khác ạ, truyện tranh ngắn của cô ấy và Nghi Giai rất được yêu thích, ai cũng muốn hai người đó vẽ nhiều tranh hơn ạ."