Chương 748: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 1
Chương 748: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 1
Chương 748: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 1
Cố Di Gia và Phong Lẫm nghe tin Trần Ngải Phương mang thai thì đi theo Cố Minh Thành đến thăm cô ấy.
Trên đường, Cố Di Gia hỏi: "Anh cả, đứa nhỏ trong bụng chị dâu được mấy tháng rồi ạ? Sức khỏe của chị ấy có ổn không?"
"Bác sĩ nói được nửa tháng rồi." Cố Minh Thành trả lời: "Mấy hôm nay chị dâu của em cảm thấy khó chịu trong người, không muốn ăn uống gì, ai cũng tưởng là vì thời tiết quá nóng. Từ sáng hôm nay, cô ấy cứ uể oải, đến trưa cũng không ăn được cơm, anh lo quá nên đưa cô ấy đến trạm y tế, không ngờ bác sĩ lại nói chị dâu em có thai..."
Nói xong câu này, sắc mặt của Cố Minh Thành hơi ngẩn ngơ.
Sau khi sinh Bảo Hoa xong, bụng của Trần Ngải Phương vẫn không có động tĩnh gì nữa.
Thời đại này, mọi người rất để ý đến chuyện nhiều con nhiều cháu là nhiều phúc, nhà ai mà chẳng có bốn năm đứa bé, đến bảy tám đứa cũng có, trong khu nhà tập thể này, con cái của mỗi nhà đúng là không ít. Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương có hai đứa nhỏ thuộc dạng khá ít, nếu thêm mấy đứa nữa cũng được.
Lúc trước Cố Minh Thành ở trong bộ đội, Trần Ngải Phương ở quê, quanh năm suốt tháng không gặp nhau được mấy lần nên có thể sinh được hai đứa đã xem là tốt.
Sau khi Trần Ngải Phương theo quân, hai vợ chồng cũng không hề tránh thai nhưng qua hai năm không có tin tức gì.
Cả hai người đều cho rằng Trần Ngải Phương không sinh được nữa, bọn họ cũng nghĩ mình đã có hai đứa nhỏ nên có sinh thêm hay không cũng không sao cả.
Không ngờ Trần Ngải Phương lại đột nhiên có bầu.
Cố Di Gia liếc nhìn anh trai cô, phát hiện sắc mặt của anh ấy rất kỳ lạ, không giống như người vui vẻ mà lại giống kiểu buồn bã.
"Anh cả, anh đang nghĩ gì thế? Chị dâu có thai anh không vui à?"
Chuyện này cô cũng không ngờ được, chị dâu cô vậy mà có thai. Cố Di Gia kinh ngạc xong cũng cảm thấy hơi lo lắng vì tuổi của Trần Ngải Phương không hề nhỏ, năm nay cũng đã là ba mươi rồi, cũng có thể xem là sản phụ cao tuổi đúng không?
Cố Minh Thành im lặng một lúc mới nói: "Anh hơi lo, tuổi hiện giờ của Ngải Phương..."
Xem ra hai anh em cùng nghĩ đến một vấn đề.
Phong Lẫm nhìn thấy hai anh em này cau mày lo lắng thì nói: "Nếu mọi người lo lắng thì ngày mai dẫn chị dâu đến bệnh viện để ông Hồ xem thử." Anh dừng một chút rồi nói thêm: "Với lại sức khỏe của chị dâu bình thường rất tốt, em cảm thấy không có gì phải sợ cả."
Hai anh em nghe thế lại cảm thấy anh nói rất đúng, bọn họ quan tâm quá nên bị rối loạn.
"Đi, ngày mai anh dẫn Ngải Phương tới bệnh viện tìm ông Hồ khám xem." Cố Minh Thành nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lúc trước Trần Ngải Phương sinh Bảo Sơn và Bảo Hoa, anh không thể ở bên cạnh cô ấy, trong lòng anh cực kỳ áy náy, bây giờ anh nhất định phải ở bên cạnh với đứa nhỏ này, không thể để cô ấy một mình nữa.
Ba người tới nhà họ Cố, mới vào cửa đã thấy Trần Ngải Phương đang ngồi trong phòng uống nước.
Thấy cả ba cùng nhau vào nhà, cô ấy sửng sốt rồi oán trách Cố Minh Thành: "Anh làm cái gì thế? Sao tự dưng lại gọi Gia Gia và đoàn trưởng Phong tới đây?"
Cố Minh Thành gãi gãi đầu, khó được mới thấy anh ấy khờ khạo như vậy: "Không phải vì em có thai à, anh đi báo tin cho Gia Gia để em ấy khỏi lo lắng..."
Trần Ngải Phương không biết nói sao, chỉ có thể nói với vợ chồng Cố Di Gia: "Chị không sao đâu, hai đứa không cần lo."
Cố Di Gia đánh giá cô ấy một lúc, phát hiện chị dâu chỉ hơi mệt mỏi chứ không có biểu hiện bệnh gì thì cuối cùng mới yên tâm.
"Chị dâu, chị có cảm thấy khó chịu gì không? Có buồn nôn không? Có cảm thấy mệt mỏi quá không? Chị muốn ăn gì thì nói đi, ngày mai em đi thị trấn mua cho."
Trần Ngải Phương cười nói: "Không sao đâu, chị không buồn nôn, do thời tiết nóng quá nên chị ăn không ngon thôi."
Nói xong, cô ấy lại lau mồ hôi.
Cô ấy không biết do có thai, hơn nữa thời tiết nóng quá hay không mà dù cô ấy ngồi một chỗ cũng cảm thấy nóng chịu không nổi, ra mồ hôi đầm đìa.
Cố Di Gia nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ nếu có điều hòa thì tốt rồi, không sợ cái nóng của mùa hè.
Nhưng mà thời đại này không thể mua được điều hòa, chỉ có quạt điện thôi.
Cô quay đầu nói với Cố Minh Thành: "Anh cả, anh chạy tới thị trấn mua một cái quạt điện về được không, có quạt điện thì chị dâu sẽ không bị nóng như vậy nữa."
Cố Minh Thành mới nghe đã nói ngay: "Vậy ngày mốt anh đi..."
"Mua cái gì?" Trần Ngải Phương chặn ngang hai người: "Không cần quạt điện gì hết, cái này nghe nói vừa đắt vừa tốn điện, chị không cần!"
Cô ấy là một người phụ nữ rất tiết kiệm, có thể chịu khổ, chịu khó được nên cô ấy nghĩ không cần phải mua mấy thứ này, chỉ lãng phí tiền bạc thôi.