Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 750 - Chương 750: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 3

Chương 750: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 3 Chương 750: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 3 Chương 750: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 3
Trần Ngải Phương ngửi được mùi cá thì cảm thấy khó chịu, vội vàng che mũi nói: "Mang đi đi!" Sau đó cô ấy không nhịn được nôn khan.

Rõ ràng cô ấy không bị nôn nghén nhưng có thể do vị giác và khứu giác của người có thai nhạy cảm hơn nên ngửi được mùi cá lập tức cảm thấy khó chịu.

Bảo Hoa bị dọa sợ, mẹ sao thế? Sao mẹ lại bị nôn?

Bảo Sơn cũng khó hiểu, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ có cảm thấy cơ thể khó chịu ở đâu không?"

Cố Di Gia nói Bảo Hoa thả lại cá vào trong thùng rồi xách ra xa, cô nói: "Mẹ của hai đứa có bầu rồi, không chịu được mấy thứ có mùi, trên người hai đứa có mùi cá và mùi cỏ nên đừng đứng gần mẹ."

Cô nghe nói phụ nữ sau khi mang thai thì khứu giác và vị giác đều cực kỳ nhạy bén, rất dễ nhận ra những mùi vị kỳ lạ, ăn đồ không tươi cũng sẽ khó chịu.

Hai đứa nhỏ vừa sửng sốt vừa kinh ngạc nhìn Trần Ngải Phương.

"Mẹ, mẹ có em bé rồi ạ?"

"Mẹ, con sẽ có em trai em gái à?"

Trần Ngải Phương bình tĩnh lại, thấy phản ứng của hai anh em thì bật cười: "Đúng rồi đó."

Hai anh em lập tức vui vẻ, hai đứa ngạc nhiên nhìn bụng của Trần Ngải Phương.

Anh em của nhà người khác đều hơn ba bốn người, mỗi nhà bọn họ chỉ có hai anh em, cho nên hai đứa nhỏ cũng rất hâm mộ. Bảo Hoa vẫn luôn muốn có em trai em gái. Lúc này, hai đứa biết được mẹ mình có thai, sẽ sinh cho chúng một em gái hoặc một em trai nên hai anh em đều vô cùng sung sướng.

Hai đứa nhỏ vội vàng chạy đi tắm cho thật sạch, thay quần áo sạch sẽ rồi mới lần lượt chạy tới gần Trần Ngải Phương.

Bảo Sơn hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có mệt không? Có muốn nằm nghỉ không ạ?"

Bảo Hoa nhìn chăm chú nói: "Mẹ ơi, trong bụng mẹ có em trai hay em gái thế ạ? Thật ra con muốn có cả hai, tốt nhất là có cả em trai và em gái.

Trần Ngải Phương cũng cạn lời: "Muốn có cả em trai em gái thì phải có thai đôi mới được, còn phải là thai long phượng. Nhưng mà mẹ không có thai long phượng đâu, đừng có mơ."

Thai long phượng rất hiếm có, cô ấy cảm thấy mình không thể sinh được.

Cố Di Gia cũng nói: "Nhà mẹ đẻ của chị dâu hình như không có gen bầu thai long phượng, chắc chỉ có một đứa thôi."

Bảo Sơn hơi suy nghĩ: "Hóa ra còn phải xem di truyền của phụ nữ nữa ạ?"

Bảo Hoa thở dài: "Vì sao nhà bà ngoại không có thai long phượng chứ? Nếu nhà bà ngoại có thì mẹ con cũng có thể mang thai long phượng rồi, như vậy đủ cả em trai lẫn em gái."

"Đừng nói bậy!" Trần Ngải Phương xoa xoa đầu con gái.

Tóm lại, mọi người đều cực kỳ vui vẻ đối với việc Trần Ngải Phương có thai, nỗi lo duy nhất là tuổi tác của cô ấy, sản phụ lớn tuổi sinh con sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc Cố Minh Thành nói ngày mai muốn dẫn cô ấy đi bệnh viện quân y nhờ ông Hồ xem thử thì Trần Ngải Phương thấy khó hiểu.

"Đi bệnh viện làm gì? Em có cảm thấy khó chịu gì đâu."

Cố Minh Thành nói: "Để ông Hồ xem qua cho yên tâm, dù sao hiện giờ em cũng không còn trẻ gì..."

"Anh nói gì đó, em lớn tuổi hồi nào?" Không có người phụ nữ nào thích bị người khác nói mình lớn tuổi, mặt Trần Ngải Phương tối sầm, nói: "Em còn nhỏ hơn anh một tuổi đó."

Cố Minh Thành vội dỗ dành cô ấy: "Đương nhiên rồi, em còn trẻ lắm, nhưng mà anh rất lo..."

"Có gì phải lo?" Trần Ngải Phương lại rất bình tĩnh: "Cơ thể của em tốt lắm, không sao hết!" Cô ấy biết bọn họ đang lo cái gì nên nói thêm: "Mọi người không phải lo đâu, trong thôn của chúng ta có người hơn bốn mươi tuổi mới sinh con đó, mẹ con bình an, không có vấn đề gì hết."

Đương nhiên, người phụ nữ sinh con ở tuổi bốn mươi đó có một cơ thể rất khỏe mạnh.

Trần Ngải Phương cảm thấy sức khỏe của mình khá tốt, hơn ba mươi cũng chưa xem như là lớn tuổi nên cũng không có vấn đề gì.

Cố Di Gia nhíu mày: "Chị dâu, mọi người không phải đang lo lắng mà chỉ muốn được yên tâm thôi, chị cứ tới chỗ ông Hồ khám thử đi."

"Gia Gia nói đúng!" Cố Minh Thành hùa theo em gái: "Nếu như em không đi khám thử thì mọi người sẽ rất lo."

Trần Ngải Phương không biết nói gì nữa nhưng cô ấy biết bọn họ đang quan tâm mình nên cuối cùng đành phải chịu thua nói: "Được rồi, khi nào có ngày nghỉ thì chúng ta đi."

Cô ấy cảm thấy sức khỏe của mình không có vấn đề gì, không cần phải làm quá như thế, cứ chờ đến ngày nghỉ rồi đi cũng được.

Mặc dù Cố Minh Thành rất muốn đi bệnh viện ngay ngày mai nhưng thấy cô ấy đã quyết như vậy cũng chỉ có thể nghe theo.

Cố Di Gia ở nhà anh trai và chị dâu một hồi lâu, đến khi trời đã tối đen thì cô với về nhà cùng với đoàn trưởng Phong.

Về đến nhà, cô đi tắm một cái cho thoải mái rồi mới lấy một quyển tranh ngắn ra ngồi ở đầu giường lật xem.

Hiện giờ ở nhà có không ít truyện tranh do phía nhà xuất bản tặng cô, không tốn tiền mua, thỉnh thoảng lúc cô rảnh rỗi có thể đọc để giết thời gian.
Bình Luận (0)
Comment