Chương 777: Thiên Tài 2
Chương 777: Thiên Tài 2
Chương 777: Thiên Tài 2
Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu bé, trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ cậu bé cũng không nỡ xa người nhà.
Trẻ con không nỡ rời xa người nhà là chuyện bình thường.
Lúc nãy, ông nghe được thân phận của cậu bé từ chỗ chủ nhiệm, biết nhà cậu bé ở trong khu nhà tập thể. Khu ở của quân đội đóng quân cách nơi này khá xa, muốn lên thị trấn thì phải đạp xe tới hai tiếng đồng hồ, quả thật cũng hơi xa, cũng không trách được người lớn ở nhà không yên tâm.
Trong khi bọn họ nói chuyện thì chủ nhiệm cũng đã chấm xong bộ đề thi, ông ấy phấn khích chạy tới.
"Hiệu trưởng, vẫn đúng hết!"
Hiệu trưởng phấn khích tới nỗi mặt đỏ bừng. Ông cũng không nói thêm gì mà lập tức cho phép Bảo Sơn nhảy lớp, đồng thời còn nói: "Học sinh Cố Tri Nghiên, nếu sang năm thi cấp ba em có thể thi đậu trường chuyên cấp ba của tỉnh thành thì trường học còn phát học bổng nữa."
Bảo Sơn nghe vậy thì mím chặt môi, đưa ra một quyết định.
Cậu bé muốn lấy phần học bổng này.
Có điều chủ nhiệm lại lắm miệng hỏi một câu: "Nếu học sinh Cố Tri Nghiên đã sắp học xong hết chương trình cấp ba rồi thì sao lại còn học cấp hai làm gì?"
Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ.
Vừa rồi ông ấy chỉ lo vui mừng vì trường học thu nhận được một học sinh thiên tài mà suýt quên mất chuyện này.
Lúc nãy bọn họ cho cậu bé làm bài thi cuối kỳ của lớp mười, bài thi hình như không có gì khó khăn với cậu bé. Hơn nữa, cậu bé còn làm đúng hết toàn bộ, từ đó có thể thấy, đối với Bảo Sơn mà nói, chương trình học cấp hai cũng không có gì nặng nề, có thể nhảy lớp thẳng lên cấp ba luôn cũng được.
Cố Di Gia cười nói: "Chuyện này không vội, chúng tôi muốn để Tri Nghiên trải nghiệm cuộc sống của học sinh cấp hai trước."
Thật ra cô cũng từng nghĩ tới việc để Bảo Sơn bỏ qua cấp hai mà nhảy thẳng lên cấp ba, nhưng nhìn gương mặt non nớt của cậu bé thì sao cô có thể nhẫn tâm quyết định được?
Mặc dù Bảo Sơn học tập rất tốt, nhưng bây giờ cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, đây còn là tuổi mụ nữa. Tuổi Bảo Sơn còn nhỏ như thế, nếu đi học cấp ba thì sẽ giống như một đứa trẻ xen lẫn vào trong tập thể của những cậu con trai cao lớn, lỡ như có người ăn hiếp người nhỏ tuổi hơn thì cậu bé phải xử lý thế nào?
Vì thế, trước tiên vẫn nên để cậu bé thích ứng một năm học cấp hai trước, sang năm lại lên cấp ba.
Nói không chừng tới khi đó Bảo Sơn còn có thể cùng bọn họ tham gia kỳ thi đại học cũng nên.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm nhìn về phía Bảo Sơn, đột nhiên hiểu rõ suy nghĩ của phụ huynh Cố Tri Nghiên.
Đúng là tuổi cậu bé còn quá nhỏ, nếu để cậu bé lên cấp ba học thì phụ huynh cũng khó tránh khỏi lo lắng.
Nhưng cậu bé đã học hết kiến thức cấp hai rồi, nếu tiếp tục học cấp hai thì dường như bọn họ cũng không dạy được cái gì...
Haizz, quả là sầu não mà, bọn họ chắc chắn phải dạy cậu bé thiên tài này thật tốt, không thể dạy hư hay làm chậm trễ tương lai cậu bé được.
Lúc này, cả hiệu trưởng và chủ nhiệm đều có chung một nỗi phiền não ngọt ngào.
Sau đó, chủ nhiệm đích thân dẫn bọn họ đi đăng ký ghi danh và đóng tiền.
Sau khi xong xuôi hết tất cả, nhóm người Cố Di Gia lập tức quay về.
Chủ nhiệm nhiệt tình dặn dò bọn họ: "Học sinh Cố Tri Nghiên, ngày một tháng chín là ngày khai giảng, chúng tôi chờ em tới!"
Bảo Sơn hơi ngại ngùng đáp lời, rất lễ phép nói tạm biệt với ông: "Hẹn gặp lại thầy."
"Gặp lại, gặp lại chứ!"
Ra khỏi trường của thị trấn, Cố Minh Thành vẫn có cảm giác không chân thật.
Phải nói là, phản ứng của hiệu trưởng và chủ nhiệm khiến anh ấy rốt cuộc cũng hiểu rõ con mình tài giỏi tới cỡ nào, nhưng cũng chính là vì thế, anh ấy mới cảm thấy việc này không chân thật.
Anh ấy và vợ Ngải Phương không học hành gì nhiều, cũng không biết trình độ của mình tới đâu, nhưng tuyệt đối không được gọi là thiên tài, có lẽ chỉ là hàng ngũ người bình thường mà thôi.
Không ngờ vợ chồng bọn họ lại có thể sinh ra một đứa con thiên tài?!!
Sau cùng, Cố Minh Thành nói: "Bảo Sơn chắc là giống Gia Gia, hai đứa là người thích hợp đi học."
Cháu trai giống cô, việc này chẳng có vấn đề gì!
Bảo Sơn gật đầu: "Cô út giỏi lắm, biết rất nhiều thứ!"
Cố Di Gia bị hai cha con này nhìn chằm chằm thì áp lực hơi lớn, mặc dù khi cô đi học cũng xem như không tệ, nhưng tuyệt đối không được gọi là thiên tài, cùng lắm là nhờ vào việc trẻ con ở tương lai đọc được nhiều sách và có nhiều năm tích lũy hơn thôi.