Chương 779: Thiên Tài 4
Chương 779: Thiên Tài 4
Chương 779: Thiên Tài 4
Chú Vinh bưng một thùng nước vào, cùng bọn họ quét dọn căn phòng.
Bụi trong phòng bay mù mịt tới nỗi Cố Di Gia bị sặc tới ho khan, mấy người đàn ông nói cô nhanh qua bên kia nghỉ ngơi, đừng đứng gần đó.
Ở thời đại này, đàn ông làm việc nhà vô cùng thuần thục, chỉ một lúc sau đã thu dọn phòng khách xong rồi.
Phòng ở trong thành phố không lớn như ở nông thôn, phòng khách này trông qua có vẻ nhỏ nhưng đồ dùng đầy đủ, một mình Bảo Sơn cũng đủ dùng.
Đồ dùng hàng ngày mà bọn họ mua trước kia đều đã được chuyển vào, nhưng mà chiếu quá nhỏ, không vừa.
Chiếu này mua theo quy cách của giường cho học sinh trong ký túc nhà, giường ở nhà chú Vinh chắc chắn không nhỏ như thế.
Cố Minh Thành cầm chiếc chiếu đó đi đổi lại một chiếc khác về, sau đó lại mang đi giặt qua, phơi trong sân vườn, khi nào khô thì nhờ chú Vinh trải ra giúp.
Khi nhóm Cố Di Gia làm xong hết những việc này cũng đã là buổi chiều, bọn họ chuẩn bị đi về.
Chú Vinh cũng bận rộn chung với bọn họ, toàn bộ quá trình ông ấy đều cười tủm tỉm, lúc tiễn bọn họ ra cửa, ông ấy còn nói: "Bảo Sơn, ông chờ tới hôm cháu khai giảng nhé."
Bảo Sơn ngại ngùng nói: "Ông Vinh, tới đó lại quấy rầy ông rồi."
Chú Vinh cười vỗ cái bụng bia của mình, cười ha hả nói: "Tên nhóc nhà cháu dẻo miệng quá đấy."
Sau khi chào tạm biệt chú Vinh, bọn họ ngồi xe hậu cần của quân đội về nhà.
Lúc bọn họ về tới bộ đội đã là chạng vạng tối.
Hôm nay, Bảo Hoa không ra ngoài chơi, cô bé ở nhà với mẹ.
Thỉnh thoảng cô bé lại chạy ra cửa ngó nghiêng, cứ nhắc đi nhắc lại mãi: "Sao cha, anh trai và cô út mãi vẫn chưa về thế ạ? Chắc không phải là do thi khó quá chứ?"
Bảo Hoa biết cha và cô út dẫn anh trai đi thi, cô bé thật lòng quan tâm tới việc này.
Trần Ngải Phương bị cô bé xoay vòng tới chóng mặt, nói: "Con gái, con có thể đừng đi tới đi lui được không? Đầu mẹ bị con xoay tới choáng váng luôn rồi."
Bảo Hoa đành phải dừng lại, lau miệng, nói: "Con lo lắng cho anh mà."
"Con lo lắng cái gì?"
"Con lo lỡ như anh trai thi không tốt, không nhảy lớp được thì phải làm sao?"
Vốn dĩ Trần Ngải Phương cũng không lo lắng, dù sao Gia Gia cũng đã con trai cô ấy tiếp thu rất nhanh, đã sắp học xong chương trình cấp ba rồi, chương trình cấp hai với cậu bé hẳn là rất đơn giản mới đúng.
Cô ấy mãi không thấy bọn họ về nhà, lại thêm những lời con gái nói khiến cô ấy cũng lo lắng theo.
Khi hai mẹ con bọn họ đang lo lắng thì rốt cuộc ba người kia cũng đã về.
Bảo Hoa đứng ở cửa canh giữ, nhìn thấy bóng dáng bọn họ từ xa xa, cô bé vui mừng chạy nhào qua: "Cha, cô út, anh trai, mọi người về rồi!"
Nhìn thấy Bảo Hoa hoạt bát, bất giác trên mặt ba người họ cũng để lộ nụ cười.
Bảo Hoa vừa thấy họ thì đã quay qua, cẩn thận nhìn anh trai cô bé.
"Em nhìn gì thế?" Bảo Sơn hỏi.
Bảo Hoa hơi cẩn thận, kéo tay cậu bé cùng nhau về nhà, vừa vào cửa cô bé đã nói: "Anh hai, chúng ta không thi đạt thì cũng không sao cả, học lớp bảy trước cũng được mà."
Bảo Sơn nghi ngờ nhìn cô bé: "Ai nói với em là anh thi không đạt?"
Bảo Hoa đang tính nói tiếp thì Trần Ngải Phương đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy bọn họ, cô ấy không khỏi vui mừng nói: "Mọi người có khát nước không? Uống ít trà lạnh đi."
Đúng là ba người họ cũng đã khát, thời tiết oi bức, đi lại ngoài trời một lát là đã nóng tới không chịu được, ra rất nhiều mồ hôi, nên cực kỳ khát.
Lúc ba người họ uống nước, Trần Ngải Phương cũng hỏi: "Sao mọi người lại về trễ thế? Cứ tưởng giữa trưa thì mọi người đã về rồi."
Cố Di Gia uống nửa ly nước, nói: "Chị dâu, bọn em ở lại chỗ nhà chú Vinh một chút."
Cố Minh Thành uống nước xong, lau miệng nói: "Sau này Bảo Sơn đi học sẽ ở lại chỗ chú Vinh."
"Cái gì?" Trần Ngải Phương hơi sững sờ: "Sao lại ở nhà chú Vinh? Vậy thì làm phiền người ta lắm!"
Theo bản năng, cô ấy cảm thấy không ổn, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, dù sao học phí ăn ở tại trường cũng không cao, cứ để con trai ở trong trường không phải tốt hơn sao?
Cố Minh Thành kể lại chuyện ngày hôm nay cho Trần Ngải Phương, đồng thời cũng nói nguyên nhân tại sao lại để Bảo Sơn ở lại nhà chú Vinh.
"... Vốn dĩ anh cũng không đồng ý, nhưng chú Vinh rất kiên trì, nói một lúc, chỉ có thể đồng ý." Anh ấy hơi bất đắc dĩ nói: "Chú Vinh thật sự là người tốt, sau này Bảo Sơn ở lại chỗ chú ấy, chúng ta cũng có thể an tâm hơn một chút."