Chương 803: Áo Lông Vịt 5
Chương 803: Áo Lông Vịt 5
Chương 803: Áo Lông Vịt 5
Hiểu rõ nguồn gốc mọi việc, Cố Di Gia cũng chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, biết tâm bệnh này không thể khỏi ngay lập tức được nên cô chỉ còn cách cố gắng tập luyện vào sáng sớm.
Cô phải cải thiện tình hình sức khỏe của bản thân, không thể để tình trạng cứ chuyển mùa là bệnh ập đến này tiếp diễn được.
Mãi đến khi trời dần chuyển lạnh, Cố Di Gia mới bắt tay vào làm áo lông.
Lông vịt tích cóp trong cả năm trời cuối cùng cũng có chỗ dùng.
Sau khi Cố Di Gia rửa sạch lông vịt lấy từ nhà kho ra, Phong Lẫm còn hỏi: "Gia Gia, cái này làm thành quần áo được à em?"
"Được chứ!" Cố Di Gia quan sát số lượng lông vịt: "Để em xem xem làm được bao nhiêu bộ, lúc đó em sẽ làm cho mọi người mỗi người một bộ."
Nhìn một túi đầy ắp lông vịt này, hai mắt cô sáng lên như đèn pha, vũ khí giúp chống chọi qua mùa đông năm này phải nhờ vào chúng mày rồi.
Không những thế, tích cóp được nhiều lông vịt như này, ngoài lý do là vì Cố Di Gia giàu nứt đố đổ vách ra còn có sự giúp đỡ của đoàn trưởng Phong với anh trai nữa. Dù là người trong khu nhà tập thể, trong nhà ăn hay là cùng quê ở vùng lân cận, ai có thì cô cũng đều không chối từ.
Vậy nên, Tiểu Trương và Tiểu Vương còn phải hỗ trợ chạy qua chạy lại qua mấy vùng liền.
Sau khi nhận được lông vịt, cô vẫn phải nhờ đến đoàn trưởng Phong giúp rửa sạch, khử trùng, phơi khô.
Cố Di Gia thấy đoàn trưởng Phong có vẻ vất vả, lập tức nhào tới, ôm gương mặt anh hôn vài cái làm quà cảm ơn.
"Đoàn trưởng Phong của em vất vả ghê, nên áo lông chắc chắn sẽ có phần của anh!"
Đoàn trưởng Phong dịu dàng nhìn cô, cũng không nói gì, đợi cô làm ra áo lông.
Vì còn phải làm áo lông nên Cố Di Gia lại càng thêm bận rộn, nhà xuất bản bên kia còn giục cô nộp bản thảo như điên nữa chứ.
Nhưng không giục thì không được, chỉ còn hai kỳ nữa là bộ truyện kết thúc, nhà xuất bản bên kia mong cô có thể vẽ nhiều tranh hơn chút, dù gì thì cô cũng có thêm tiền mà.
Xuất bản được hơn một năm, nay bộ truyện [Cuộc phiêu lưu giữa mèo và chó] đã thu hút được rất nhiều người đọc, lượt tiêu thụ cũng lan sang các tỉnh khác, không những thế vì muốn Cố Di Gia có thể kéo dài mạch truyện thêm nữa mà tiền nhuận bút cũng cao hơn.
Nhưng tất cả đều bị cô từ chối một cách lạnh lùng tàn nhẫn, không bị cám dỗ chút nào.
Cô sợ nếu kéo dài thêm nữa thì bộ truyện sẽ vừa dở vừa lê thê, lúc đó người đọc sẽ chán ghét nó.
Kết thúc ở đây là vừa đẹp rồi.
Hết cách, nhà xuất bản chỉ đành bảo cô vẽ thêm ít tranh trước khi kết thúc bộ truyện, coi như là quà tặng cảm ơn các độc giả cũ và mới đã ủng hộ nó.
Cố Di Gia nghĩ cũng không nhiều lắm nên đã đồng ý.
Vậy nên giờ cô mới bận rộn như này, bụng của Trang Nghi Giai cũng to rồi cũng không làm nhiều được khiến cô thấy hơi ngại, sợ doanh trưởng Hứa có ý kiến.
Trang Nghi Giai cười nói: "Không sao, doanh trưởng Hứa không dám đâu, cậu yên tâm đi."
Bây giờ cô ấy đang giai đoạn quan trọng, doanh trưởng Hứa nào dám ho he gì? Chưa kể còn có đoàn trưởng Phong bên cạnh Cố Di Gia nữa, doanh trưởng Hứa sao dám phàn nàn với đoàn trưởng Phong được.
Trang Nghi Giai thấy Cố Di Giai đang làm gì đó, bèn tò mò hỏi: "Cậu đang làm quần áo gì thế?"
"Áo lông á."
"Áo lông?" Trang Nghi Giai nghi ngờ: "Nó có đủ ấm không?" Cô sờ đống lông vịt dưới đất, nhẹ nhàng bay bổng, không thể tưởng tượng nổi lúc mặc lên sẽ như nào.
Cố Di Gia đáp: "Ấm lắm đó, cậu nhìn mấy con vịt mà xem, mùa đông có lạnh cỡ nào bọn nó cũng có sợ đâu vì nó có lớp lông bên ngoài giúp giữ ấm đó."
Trang Nghi Giai nghe xong thì suy tư: "Nếu ấm thật, thế để tớ bảo lão Hứa đi thu gom lông vịt làm một bộ xem."
Đến khi tuyết rơi, Cố Di Gia đã làm xong bộ đầu tiên.
Chiếc áo lông này do chính tay cô làm, là lần đầu tiên nên kỹ thuật chưa tốt lắm, lông vịt phân bổ không đều, chỗ bẹp dí chỗ lại phồng to làm cô không dám mặc ra ngoài.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này làm bộ thứ hai cuối cùng ra hình ra dáng.
Sau khi thành công, Cố Di Gia mặc đi ra ngoài dạo một vòng, dù gặp phải gió tuyết nhưng lúc quay về cô vẫn cảm thấy rất ấm, không còn cảm giác lạnh thấu xương như trước nữa.
Phong Lẫm rất căng thẳng, vội hỏi cô có lạnh không.
"Không lạnh chút nào." Cố Di Gia cười với anh: "Anh nắm tay em mà xem, vẫn ấm đúng không?"
Phong Lẫm nắm tay cô, vẻ mặt vẫn như cũ nói: "Rất lạnh."
Tay cô lạnh quanh năm, không lúc nào ấm cả.
Cố Di Gia oán giận lườm anh: "Bỏ đi, đợi em làm xong bộ của anh, anh mặc vào là biết, tốt hơn chiếc áo khoác quân đội nặng trịch kia nhiều."
Sau đó Cố Di Gia bắt tay vào làm một chiếc áo khoác dài cho đoàn trưởng Phong.
Làm xong, cô tự mình mặc vào cho anh.