Chương 809: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 4
Chương 809: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 4
Chương 809: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 4
Nhưng vào thời đại này thì cách làm của cô ấy rất khác người, cũng rất dễ bị lời ra tiếng vào, chê bai chửi bới, thậm chí còn bị ép nữa... Nhưng cô ấy đã kiên trì được đến cùng.
Cũng may là đoàn trưởng Du đã đồng ý với cô ấy, không biết đã thuyết phục mẹ mình thế nào mà bác gái Du không hề nói gì cả.
Nếu như đổi lại là bà mẹ chồng như bà cụ Tiền thì sợ là sớm đã nhảy dựng lên, mắng chửi om sòm rồi.
Sau khi chị dâu đó rời đi, Cố Di Gia định đến chỗ Phương Mỹ Hà lần nữa.
"Gia Gia, tuyết vẫn còn đang rơi kìa." Trần Ngải Phương khuyên: "Đợi ngày mai tuyết ngừng hẳn rồi đi cũng được mà."
Cố Di Gia cười với cô ấy: "Chị dâu à, không sao đâu, em cầm theo dù và đèn pin nữa là được mà."
Trần Ngải Phương không khuyên được cô, cô ấy cũng biết Phương Mỹ Hà là chị em thân thiết với Cố Di Gia, bây giờ Phương Mỹ Hà mới sinh con, bảo cô đừng đi là chuyện không thể nào.
Cô ấy chỉ có thể thở dài, nếu như mình không mang thai thì còn có thể đi với cô.
Trời cũng sắp tối rồi, ngoài kia tuyết còn đang rơi, gió Bắc rít thành từng cơn.
Cố Di Gia bung dù ra, bước thấp bước cao đi khỏi nhà.
Vốn đoạn đường chỉ cần đi mười phút nhưng cô lại phải mất tận nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đến được trạm y tế.
Lúc này trong trạm y tế không nhiều người cho lắm, trong màn đêm, ngọn đèn bên ngoài cửa sổ rọi vào khiến nơi này trông rất yên tĩnh.
Cô thu chiếc dù lại.
Y tá trực ban thấy cô là biết ngay cô đến thăm Phương Mỹ Hà, vì thế đã cười nói: "Đồng chí Cố đến rồi à, hai mẹ con đồng chí Phương đều bình an vô sự."
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cố Di Gia cảm ơn y tá xong thì bước đến phòng bệnh, gõ cửa.
Người ra mở cửa là Tống Nguyệt Mai, lúc thấy cô đến thì còn sững sờ mất một lúc, thở dài hỏi cô: "Gia Gia, sao cháu lại đến đây vậy?"
Cố Di Gia mím môi cười: "Cháu nghe nói chị Mỹ Hà sinh rồi nên qua đây xem thử ấy mà."
Tống Nguyệt Mai muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im bặt, mở cửa cho cô vào trong rồi vội vàng đóng cửa lại, tránh gió lạnh lùa vào phòng rồi khiến Phương Mỹ Hà và đứa nhỏ mới sinh bị cảm lạnh.
Trừ Tống Nguyệt Mai ra thì còn có bác gái Du và dì Lan nữa.
Phương Mỹ Hà nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, cô ấy đang được dì Lan đút ăn.
Phương Mỹ Hà thấy Cố Di Gia đến, quần áo trên người cô còn dính tuyết nữa thì hết sức cảm động, nhưng đồng thời cũng thấy áy náy: "Biết vậy thì chị đã không nhờ người thông báo cho em rồi."
Nước ối đột nhiên bị vỡ, lão Du cũng không có nhà, bụng thì đau đến mức không chịu được nên lúc gần sinh, theo bản năng cô ấy đã tìm người thân đáng tin nhất, vì thế đã nhờ người đi gọi Cố Di Gia.
Bây giờ suy nghĩ lại thì mới nhận ra mình không nên tìm cô làm gì.
Vốn sức khỏe của Gia Gia đã không được tốt, bên ngoài tuyết còn đang rơi, trời đông giá rét như thế lỡ như cô đổ bệnh...
"Chị Mỹ Hà sinh con thì đương nhiên em phải đến thăm rồi." Cố Di Gia cười, thấy tinh thần cô ấy không tệ thì nhoài người sang nhìn đứa nhỏ, không bất ngờ khi thấy được một gương mặt đỏ bừng, nhỏ nhắn, trông rất yếu ớt.
"Ấy, đứa nhỏ này trông giống đoàn trưởng Du thật đấy."
Khác hoàn toàn con gái của Tiền Quyên Quyên, tuy đường nét trên mặt đứa nhỏ này vẫn chưa được rõ ràng cho lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra rất giống đoàn trưởng Du.
Bác gái Du cười đến mức không ngậm được mồm: "Đúng thế, đứa nhỏ này vừa nhìn vào là thấy giống thẳng cả nhà bác rồi."
Tống Nguyệt Mai chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Dì Lan lên tiếng: "Con nít giống cha rất tốt, nhìn là biết ngay là một người có phúc."
Quả nhiên câu nói này khiến bác gái Du càng sung sướng hơn nữa.
Đợi khi bác gái Du cầm phích nước nóng ra ngoài lấy nước, Phương Mỹ Hà mới hạ thấp giọng nói với Cố Di Gia: "Đứa nhỏ chị sinh mà lại không giống chị, đúng là đáng ghét."
Cố Di Gia che miệng lại cười, đồng thời gật đầu: "Đúng thế, chuyện này không tốt tí nào."
Tống Nguyệt Mai và dì Lan nghe xong cũng thấy buồn cười, không khỏi lắc đầu.
Một lúc sau Phương Mỹ Hà giục Cố Di Gia về nhà: "Gia Gia, em mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai cũng không cần đến đây đâu. Lần này chị sinh rất thuận lợi, có lẽ ngày mai sẽ được về nhà rồi."
"Vậy ngày mai em đến nhà thăm chị." Cố Di Gia nói.
"Nếu tuyết rơi thì không cần đến đâu." Phương Mỹ Hà nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, nó trắng như tuyết vậy, trông không được khỏe mạnh cho lắm, vì thế cô ấy càng áy náy hơn.