Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818: Đến Thủ Đô 5

Chương 818: Đến Thủ Đô 5 Chương 818: Đến Thủ Đô 5 Chương 818: Đến Thủ Đô 5
Ông Hồ bật cười, không biết làm gì hơn, chỉ đành xua tay: "Biết rồi, hai đứa không cần nhớ ông đâu!" Sau đó, ông ấy sực nhớ ra gì đó lại nói tiếp: "Nhân lúc vẫn chưa đi thì uống thêm chén thuốc điều trị sức khỏe rồi hãy sang đó."

Cố Di Gia: "! ! ! !"

Cố Di Gia hoảng sợ, cô đã sắp đến thủ đô ăn tết rồi mà ông ấy vẫn còn kê thuốc cho cô uống sao?

Nhưng mặc cho cô có từ chối thế nào thì ông Hồ cũng đã kê xong hết rồi, còn đoàn trưởng Phong thì trưng ra bộ mặt ông Hồ suy nghĩ rất chu đáo khiến cô hoàn toàn không biết nói gì hơn.

Sau đó họ lên thị trấn thăm chú Vinh, sẵn tiện mang quà mừng năm mới đã chuẩn bị từ sớm qua đó.

Chú Vinh thấy hai người họ thì cười: "Chú biết ngay hôm nay hai đứa sẽ đến mà, chú đã làm đồ ăn dược liệu rồi này, Gia Gia ăn rồi hãy đi nhé."

Cố Di Gia: "! ! ! !"

Cho nên nói cho cùng thì họ vẫn không yên tâm về sức khỏe của cô sao?

Cho dù thế nào thì Cô Di Gia cũng rất cảm kích tình yêu thương của họ, cho dù là thuốc có đắng đến mấy thì cô cũng cố gắng nuốt nước mắt uống nó vào.

Nhưng đồ ăn chú Vinh làm rất ngon!

Cố Di Gia vừa ăn vừa nói: "Chú Vinh, sau này đợi mọi thứ ổn hơn thì chú mở một cửa hàng bán đồ ăn dược liệu đi, cháu nhất định sẽ đến ăn đồ chú nấu mỗi ngày."

Không có đầu bếp nào không muốn mở tiệm cả, chú Vinh cũng không ngoại lệ.

Nhà hàng tư nhân của ông ấy chỉ tiếp đãi người quen là nhiều, không phải mở cửa tiệm bán đồ ăn dược liệu nên không kiếm được bao nhiêu tiền cả. Không những thế, căn nhà này cũng là nhà tổ của tổ tiên để lại, trông vô cùng tồi tàn, cũng không đáng bao nhiêu tiền cả, thêm vào đó ông ấy sống một mình nên tiền kiếm đủ dùng là được, thật sự không có suy nghĩ gì khác.

Quan trọng là bây giờ có muốn thì cũng không làm gì được.

Chú Vinh cười: "Nếu như ngày nào đó chú có thể mở tiệm thì bảo đảm ngày nào cháu cũng có thứ để ăn."

"Vậy thì cứ quyết định như vậy nhé!" Cố Di Gia cười híp mắt nói.

Chú Vinh cho rằng cô chỉ tiện miệng an ủi mình thôi nên không mấy để tâm đến chuyện này, quay đầu nói chuyện với Phong Lẫm.

Sau khi về đến nhà thì hai người họ lại đến nhà anh hai và chị dâu ăn bữa tối.

"Hai đứa có mua được vé xe lửa chưa?" Trần Ngải Phương hỏi: "Đến lúc đó định sắp xếp như thế nào?"

Phong Lẫm nói: "Em đã nhờ Kiến Thành mua xong hết rồi, hôm hai mươi năm tết bọn em lên thành phố, tối sẽ ở lại nhà của Kiến Thành, tám giờ sáng hôm sau thì lên xe."

Nghe thấy thế thì Trần Ngải Phương gật đầu: "Đúng lúc hai đứa đến đó sẵn tiện mang quà năm mới cho ông cậu luôn đi."

Gia đình họ với nhà họ Doãn là họ hàng nhưng vì ở cách nhau quá xa nên không thường xuyên đến qua lại thăm hỏi, nhưng vẫn luôn nhớ đến đối phương.

Ông cụ Doãn đã cho người tặng không ít đồ cho họ, nên nếu chỗ họ có thứ gì tốt thì cũng sẽ nhờ người trong quân đội khi có việc vào thành phố thì mang cho ông ấy giúp. Mặc dù hai bên không gặp mặt nhau nhưng đồ gửi qua gửi lại cũng không ít.

Cố Minh Thành nói: "Bụng chị dâu cũng bắt đầu lớn rồi, không tiện đi lại nhiều, năm nay bọn anh cũng không đến nhà họ Doãn nữa, đợi tết năm sau thì chúng ta cùng đến nhà ông cậu chúc tết sau."

Cố Di Gia cười gật đầu.

Đợi đến hôm hai mươi lăm tết, khi trời còn chưa sáng thì Cố Di Gia và Phong Lẫm đã thức giấc rồi.

Phong Lẫm kiểm tra quần áo trên người Cố Di Gia, đội thêm nón cho cô, sau đó một tay cầm hành lý, một tay nắm lấy tay cô bước ra xe.

Để hành lý không quá nặng nên Cố Di Gia đã mặc không ít quần áo lên người, cả người trông tròn trịa hơn thấy rõ, nếu như không phải Phong Lẫm đang nắm lấy tay cô thì rất có thể cô đã ngã mất rồi.

Không dễ gì cô mới leo lên được xe, việc đầu tiên cô làm là cởi chiếc áo khoác ngoài ra trước.

"Như vậy có lạnh không?" Phong Lẫm hỏi.

Cố Di gia lắc đầu, đắp chiếc áo khoác lên người mình: "Anh xem đi, như vậy sẽ không còn lạnh nữa."

Người phụ trách đưa họ đến thành phố vẫn là Tiểu Trương, Tiểu Trương vừa lái xe vừa nói: "Chị dâu à, nghe nói trong thành phố lạnh lắm, chị nhớ chú ý giữ ấm cơ thể đấy nhé."

Cố Di Gia cười gật đầu đáp lại, sau đó cô trò chuyện với hai người họ thêm lúc nữa thì bắt đầu dựa vào người Phong Lẫm ngủ thiếp đi như thường lệ.
Bình Luận (0)
Comment