Chương 820: Đến Thủ Đô 7
Chương 820: Đến Thủ Đô 7
Chương 820: Đến Thủ Đô 7
Hôm nay, Doãn Kiến Thành cố tình xin nghỉ, mượn một chiếc xe để đưa hai người họ ra trạm xe lửa.
Ông cụ Doãn không đành lòng: "Gia Gia, đợi khi hai đứa từ thủ đô về thì đến chỗ ông cậu ở nữa nhé, đừng đi nơi khác làm gì cả."
Cố Di Gia vâng một tiếng đáp lại, không nhắc đến việc lúc đó có thể họ sẽ phải về trụ sở trước.
Tô Vân Nhân đưa hai nhỏ đi theo ông cụ Doãn ra ngoài tiễn hai người họ.
Cố Di Gia gục bên cửa sổ, thò người ra vẫy tay với họ: "Ông cậu, chị dâu họ, mọi người phải chăm sóc sức khỏe mình đấy nhé, sau này em sẽ đến thăm mọi người nữa."
Ông cụ Doãn và Tô Vân Nhân cười gật đầu đáp lại.
Sau khi đưa hai người họ đến trạm xe lửa thì Doãn Kiến Thành cũng không vội rời khỏi đó ngay mà nói: "Ông nội bảo anh tiễn hai người lên xe rồi mới được về."
"Không làm chậm trễ việc anh đi làm đấy chứ?" Cố Di Gia hỏi.
Doãn Kiến Thành cười: "Có gì mà làm lỡ chứ? Nếu như ông nội biết anh đưa hai người đến đây là đi ngay thì có lẽ ông ấy sẽ lấy gậy đập anh một trận đấy."
Hai người trò chuyện vài câu, đợi xe lửa vào trạm.
Bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa là sẽ lửa sẽ đến.
Hôm nay họ rất may mắn, xe lửa không đến trễ, cũng không hoãn chuyến, hai người họ đi theo dòng người lên xe, Doãn Kiến Thành và Phong Lẫm một trái một phải bảo vệ Cố Di Gia, tìm được vị trí của giường nằm.
Chỗ hai người họ đặt là giường trên dưới bên trái, đến tối thì Cố Di Gia sẽ ngủ ở giường trên còn Phong Lẫm ngủ ở giường dưới, như vậy thì khi có chuyện gì thì cũng có thể đối phó kịp thời.
Sau khi xếp gọn gàng hành lý của hai người họ thì Doãn Kiến Thành chuẩn bị quay về.
"Gia Gia, Phong Lẫm, đợi khi hai người về thì anh lại đến đón hai người nhé!"
Cô Di Gia vẫy tay với anh ấy: "Anh họ, xe lửa sắp chạy rồi, anh nhanh chóng xuống xe đi, cảm ơn anh đã đưa bọn em đến đấy."
Doãn Kiến Thành cười, trước cái nhìn chằm chằm của Phong Lẫm, anh ấy đưa tay lên sờ đầu cô, cảm thấy giống như có thêm một cô em gái vậy.
Sau khi Doãn Kiến Thành rời khỏi thì lại có thêm hai người đến.
Là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nhưng hình như tình cảm của hai vợ chồng này không tốt lắm, người vợ thì luôn xụ mặt xuống, còn người chồng thì trông cứ cà lơ phất phơ.
Lúc nhìn thấy Cố Di Gia và Phong Lẫm thì người vợ ấy chỉ lạnh lùng gật đầu với hai người họ, còn người chồng thì nhiệt tình tự giới thiệu.
Người chồng tên Du Phong, người vợ tên Tần Mộng Kiều.
Hai người này là thanh niên tri thức ở vùng nông thôn gần đây, cả hai đều đến từ thủ đô. Hai gia đình là hàng xóm, từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau. Hai người họ vừa kết hôn cách đây không lâu, năm nay chuẩn bị về thủ đô để gặp mặt cha mẹ hai bên nói chuyện hai người họ đã kết hôn.
Phong Lẫm lịch sự gật đầu lại với họ, sau đó cầm một chiếc phích nước dùng trong quân đội lên nói với Cố Di Gia đang ngồi ở giường dưới: "Gia Gia, anh đi lấy nước nóng, em ngồi ở đây nhé."
Cố Di Gia gật đầu với anh, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Du Phong thấy hai người họ như thế thì nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Tần Mộng Kiều nói: "Kiều Kiều, em có muốn uống nước không, anh đi lấy nước nóng cho em."
"Không uống!" Tần Mộng Kiều lạnh lùng đáp: "Sau khi ăn tết xong thì chúng ta ly hôn."
Du Phong kêu lên một tiếng: "Sao mà được chứ? Chúng ta vừa kết hôn xong thì lại ly hôn, đùa như thế thì cha mẹ hai bên sẽ đánh chết hai chúng ta đấy."
"Dù sao người bị đánh chết là anh cũng không phải em, em không sợ!"
Du Phong sốt ruột không chịu được nữa: "Bà cô ơi, em không sợ nhưng anh sợ đấy! Em cũng không thể trơ mắt nhìn anh bị đánh chết đúng không? Chúng ta không ly hôn nữa, tiếp tục sống với nhau như thế không phải rất tốt sao?"
Tần Mộng Kiều lạnh lùng cười: "Tốt cái gì mà tốt? Anh đi tìm hoa khôi của thôn đi, đừng làm phiền em nữa!"
Dứt lời cô ấy không thèm quan tâm đến Du Phong nữa, leo ngay lên giường nằm xuống, đưa lưng ra bên ngoài, bộ dạng như không muốn ngó ngàng đến ai vậy.
Du Phong đăm chiêu ủ dột, anh ấy rất đẹp trai, trông như một cậu ấm chưa từng làm việc gì nặng nhọc vậy, tay không khiêng được đồ, vai không vác được nặng, khiến người ta không thể tưởng tượng được anh ấy sống thế nào lúc còn ở nông thôn.
Vùng nông thôn nuôi không nổi những cậu ấm ưa sạch sẽ thế này đâu.
Cuối cùng, Du Phong vẫn thở dài một tiếng rồi cầm lấy phích nước đi lấy nước nóng.