Chương 833: Tứ Hợp Viện 5
Chương 833: Tứ Hợp Viện 5
Chương 833: Tứ Hợp Viện 5
Ở thời đại này, nếu như vẫn còn người lớn trong nhà thì rất khó có chuyện chia nhà, phần lớn đều là ba bốn thế hệ sống chung dưới một mái nhà. Với lại sẽ không ai nghĩ đến việc mua nhà cho con cháu mình, những chuyện như này chỉ thường thấy ở thế hệ sau.
Không ngờ cha mẹ chồng lại có tầm nhìn xa như vậy, sớm đã lo chuyện mua nhà cho con cái, cũng không câu nệ bắt con cháu phải ở bên cạnh mình.
"Công việc của tụi anh quá bận, không thể ở bên cạnh cha mẹ được." Phong Lẫm nói: "Cha mẹ cũng hiểu điều này nên họ không ép con cái phải ở bên cạnh."
Cố Di Gia ừm một tiếng.
Anh nhẹ nhàng vỗ về cô: "Ngủ đi, ngày mai anh dẫn em đi xem nhà."
Cố Di Gia cười cười đáp lại anh.
Ngày hôm sau, khi Cố Di Gia tỉnh lại đã là mười giờ.
Cô ôm chăn ngồi dậy, người vẫn còn có chút ngái ngủ, thấy đã mười giờ cô vội vàng xuống giường mặc quần áo.
Phong Lẫm mở cửa bước vào, thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, tóc còn vướng vào cổ áo, thấy cô cố gắng gỡ tóc một cách đầy thô bạo, mí mắt anh giật giật, vội vàng chạy tới giúp cô gỡ tóc ra.
"Đừng vội." Anh an ủi cô: "Tối qua em ngủ hơi muộn, hôm nay dậy muộn chút cũng không sao."
Cố Di Gia mím môi: "Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, bị người khác nhìn thấy sẽ nói em không tốt."
Phong Lẫm bật cười: "Như này thì sao? Bây giờ ở nhà không có người, ai nói em không tốt?"
"Không có người sao?" Cố Di Gia khó hiểu: "Mọi người đi đâu vậy anh?"
Ngoại trừ cha mẹ chồng vẫn phải đi làm, chẳng phải mọi người đều nghỉ phép hết rồi sao?
"Vợ chồng anh cả đi mua đồ Tết, vợ chồng anh ba thì dẫn bọn trẻ đi chơi, chắc là đến chiều mới về."
Đột nhiên Cố Di Gia thở phào nhẹ nhõm, cho nên cũng không cần phải gấp như vậy.
Mặc dù cô biết người nhà Phong đều rất tốt nhưng ít nhiều gì cô vẫn có chút lo lắng, cô luôn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho họ thấy.
Thay đồ xong, Phong Lẫm đưa cô đi ăn sáng.
Bữa sáng là bánh bao nóng và cháo ngũ cốc, Cố Di Gia có chút ngạc nhiên: "Có bánh bao hấp sao ạ?"
"Là anh nhờ chị Điền làm đó." Phong Lẫm dịu dàng nhìn cô: "Mấy ngày nay ở trên tàu em không ăn được gì, sụt cân rồi."
Cố Di Gia im lặng một lúc rồi vui vẻ bổ nhào vào lòng anh.
"Anh Lẫm, anh thật tốt!"
Khi cô kiễng chân lên định hôn anh thì cửa đột nhiên mở ra, chị Điền đang xách giỏ rau từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười.
Bỗng chốc mặt Cố Di Gia đỏ bừng, cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Cô tưởng ở nhà không có người, không ngờ chị Điền lại đột ngột quay về như thế.
Còn Phong Lẫm thì làm như không có chuyện gì xảy ra, anh chào chị Điền rồi dẫn kéo Cố Di Gia ngồi xuống ăn sáng.
Chị Điền cười nói: "Gia Gia vừa mới ngủ dậy sao? Em mau ăn sáng đi, trông em gầy quá nên ăn nhiều một chút."
Cố Di Gia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười với chị Điền: "Cảm ơn chị Điền ạ, vất vả cho chị đã chuẩn bị bữa sáng cho em ạ."
"Có gì đâu em? Mọi người đều thích ăn bánh bao hấp, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cho mọi người cũng là chuyện tốt mà."
Chị Điền nói thêm với họ mấy câu rồi đi vào trong bếp, chị Điền rất hiểu chuyện không dám ra ngoài sợ làm phiền đôi vợ chồng trẻ.
Cố Di Gia ăn bánh bao, cô cảm thấy bánh bao này cực kỳ ngon, ăn cũng ngon miệng hơn hẳn, cô ăn liên tiếp mấy cái bánh bao hấp, còn ăn thêm nửa bát cháo nhỏ.
Thấy cô ăn ngon miệng như vậy Phong Lẫm cũng vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ trong dịp Tết này anh phải cố gắng cho cô ăn nhiều thêm một chút, phải nuôi cho cô có da có thịt mới được.
Mấy năm trước công việc bận rộn, càng bận cô càng ăn ít, người sụt cân thấy rõ.
Sau khi ăn sáng xong, hai người chuẩn bị ra ngoài.
Chị Điền nghe thấy tiếng động, thấy họ sắp ra ngoài, chị Điền nói: "Tiểu Lẫm, hai em định đi đâu vậy?"
Phong Lẫm nói: "Chị Điền, em đưa Gia Gia đến nhà riêng của em xem một chút."
Chị Điền nghe xong tưởng họ sẽ chuyển đến đó ở, vội vàng nói: "Trong nhà có phòng cho tụi em ở mà, tụi em đừng chuyển qua đó." Sau đó, chị Điền lại nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, em ở lại bên này đi, bác sĩ Quản cứ mong em mãi đó."
Cố Di Gia là con dâu mới trong nhà, đây là lần đầu tiên cô đón Tết ở nhà chồng đương nhiên phải ở với cha mẹ chồng rồi.
Cố Di Gia cười nói: "Chị Điền, chúng em chỉ qua đó xem một chút thôi ạ, không có ở lại ạ."