Chương 845: Chúc Tết 4
Chương 845: Chúc Tết 4
Chương 845: Chúc Tết 4
Vẻ ngoài của cô gái trẻ kia khá giống Tần Mộng Kiều, vừa nhìn là biết hai chị em, có lẽ là con gái út của nhà họ Tần, Tần Mộng Thanh.
Mọi người không ngờ cô ta tới chúc Tết đúng lúc như thế, mặc dù cũng hơi ngượng nhưng tất cả đều hưng phấn. Ôi chao, mới đầu năm lại có chuyện hấp dẫn đến nhường này, các bà ai ai cũng thích xem!
Hai chị em tranh giành một người đàn ông, nhưng đây cũng không phải chuyện nhà của họ, mà là chuyện của người quen nữa, còn gì kích thích hơn cơ chứ?
Cố Di Gia cũng hóng chuyện với mẹ chồng.
Nếu là người lạ, cô cũng chẳng tò mò như thế, nhưng mà đã sống chung ở trên xe lửa mấy ngày, cho nên cô rất là tò mò về hai vợ chồng Du Phong.
Du Phong vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ: "Anh lừa em chuyện gì? Lúc đầu anh xuống quê theo Kiều Kiều mà! Không tin thì mọi người hỏi mẹ của cháu đi!"
Mọi người nhìn mẹ Du Phong.
Mẹ Du Phong bực bội trừng mắt nhìn con trai, cười nói: "Đúng là như thế, sau khi nghe nói Kiều Kiều muốn xuống quê, Du Phong quậy sống quậy chết muốn xuống quê chung với con bé."
Nghe thế, không ít người nghĩ tới chuyện này.
Nhà họ Tần có chỉ tiêu phải xuống quê, đương nhiên trưởng nữ Tần Mộng Kiều bị các trưởng bối đẩy xuống quê làm thanh niên tri thức, giữ con gái út ở lại.
Chuyện này cũng không kỳ lạ gì, trước giờ vợ chồng nhà họ Tần chỉ thích con gái út, không hề thích con gái lớn. Hơn nữa làm chị cả, sao lại để em gái mình xuống quê chịu khổ được? Lúc ấy Tần Mộng Kiều phải giao công việc lại cho Tần Mộng Thanh, sau đó xuống quê.
Du Phong là cháu út của Du lão tướng quân, Du lão tướng quân rất thương anh ấy. Vì vậy, nhà họ Du chỉ cần sắp xếp một chút là được, thật ra thì anh ấy cũng không cần phải xuống quê.
Nhưng mà sau đó Du Phong lại xuống quê.
Khi nghe nhắc đến chuyện này, mọi người đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng dần hiểu ra. Một công tử bột được cưng chiều không hiểu chuyện đời, đang yên lành sao lại xuống quê? Sao nhà họ Du lại đồng ý cơ chứ? Anh ấy trông giống kiểu người da mỏng thịt mềm, xuống quê không phải là tự làm khổ mình à?
Khi ấy, mọi người cũng không thể nào tưởng tượng được, Du Phong lại đi xuống quê thật. Hơn nữa, còn đi tận hai năm, thế nhưng anh ấy cũng không hề khóc đòi về, mà nhà họ Du cũng không ra tay đưa anh ấy về.
Vậy chẳng lẽ là do anh ấy tự nguyện đi theo Tần Mộng Kiều xuống quê thật à?
Bởi vì Tần Mộng Kiều không về, nên anh ấy cũng không về sao?
Tần Mộng Thanh không thể nào tin được, bộ dạng của cô ta như sắp khóc tới nơi: "Anh Du Phong, anh gạt người ta, chuyện này chắc chắn là giả! Trước kia anh từng nói không thích chị..."
Du Phong ôm lấy Tần Mộng Kiều: "Sao là giả được? Bây giờ anh đã kết hôn với Kiều Kiều rồi. Giấy chứng nhận kết hôn của tụi anh cũng không làm giả được?" Sau đó, anh ấy lại phản bác cô ta: "Lời của trẻ con sao mà xem là thật được? Trước kia anh không thích ăn cay, giờ anh thích ăn cay. Lúc đó anh còn nhỏ, nói gì cũng là giả cả."
Mọi người: "..."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Tần Mộng Thanh không nói nổi thành lời, cuối cùng lại bật khóc nức nở, chạy ra ngoài.
"Thanh Thanh!"
Bà Tần, mẹ của Tần Mộng Thanh thấy con gái út khóc lóc chạy đi thì hốt hoảng, trừng mắt nhìn con gái lớn một cái rồi cũng đuổi theo, trong lời nói bộc lộ sự quan tâm lo lắng.
Mọi người: "..."
Quản Tễ ho nhẹ một tiếng, vội vàng giảng hòa: "Được rồi được rồi, mọi người ngồi xuống uống trà đi." Sau đó, bà ấy kêu chị Điền đi pha bình trà nóng mang lên.
Mọi người lại ngồi xuống, trò chuyện uống trà như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không ai hỏi lại chuyện của Du Phong và Tần Mộng Kiều.
Mẹ Du Phong vẫn tao nhã, trầm tĩnh như thường, nhã nhặn trò chuyện với mọi người, giống như lúc nãy không xảy ra chuyện gì cả.
Quản Tễ kéo Tần Mộng Kiều nói chuyện: "Sau khi Kiều Kiều xuống quê, trông có vẻ hơi ngăm rồi."
Bà ấy nhìn cô gái trước mặt với vẻ thương xót, da không mềm mại như trước kia nữa, có thể tưởng tượng ra được trước kia khi ở quê cô ấy đã chịu khổ như nào.
Nhớ tới phản ứng lúc nãy của bà Tần, trong lòng bà ấy thầm lắc đầu.
Dù là lòng bàn tay hay là mu bàn tay cũng đều là thịt, là con của mình, sao lại chỉ thương con gái út mà ghét bỏ con gái lớn chứ?
Tần Mộng Kiều xấu hổ, không còn vẻ lạnh lùng như ở trước mặt người khác. Lúc này, cô ấy lại rất ngoan ngoãn, bày ra vẻ mặt ngượng ngùng khi ở trước mặt bác sĩ Quản: "Ở quê nắng to quá, vì con thường xuyên phải ra đồng làm việc, nên hơi ăn nắng."