Chương 852: Du Xuân 4
Chương 852: Du Xuân 4
Chương 852: Du Xuân 4
Cơ thể Phong lão tướng quân đúng là vẫn khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, cười nói: "Không tồi, không tồi, rốt cuộc Tiểu Lẫm cũng kết hôn, cưới được cô vợ tốt."
Bà nội Phong tóc trắng phơ trông vô cùng hiền lành, bà ấy kéo Cố Di Gia tới gần, nhìn cô một chút, rồi nói: "Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, đẹp trai xinh gái."
Quản Tễ cười nói: "Cha, Gia Gia tính ra là con cháu nhà ông cụ Doãn đấy."
"Thật sao?" Phong lão tướng quân và bà nội Phong đều rất kinh ngạc.
"Gia Gia là cháu ngoại của em gái ông cụ Doãn, gọi ông cụ một tiếng ông cậu." Tư lệnh Phong giải thích: "Lúc trước nghe được chuyện này con cũng giật cả mình, không ngờ lại có duyên tới như thế."
Ông cụ Doãn và Phong lão tướng quân là tình bạn sống chết có nhau, năm đó bà nội Phong cũng tham gia cách mạng, có quen biết với ông cụ Doãn. Mặc dù bọn họ ở khá xa nhau nhưng vẫn luôn mong nhớ đối phương.
Bây giờ bọn họ biết cháu dâu Cố Di Gia này lại là người thân của ông cụ Doãn, tất nhiên vô cùng vui mừng.
Bọn họ hỏi thăm Cố Di Gia không ít chuyện có liên quan tới ông cụ Doãn, đặc biệt là chuyện nhận người thân trước đó, Cố Di Gia cũng nói từng việc một.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, cũng không có gì phải băn khoăn.
Năm đó ông cụ Doãn quyên góp hết tài sản của nhà họ Doãn để xây dựng đất nước, sau này ông ấy lại tham gia cách mạng, lập công lao không nhỏ cho đất nước, mọi người cũng biết chuyện ông ấy có một cô em gái bị mất liên lạc vì chiến tranh loạn lạc.
Bây giờ bọn họ biết em gái ông ấy có thể còn sống, lại còn có đời sau, tất nhiên là vui mừng thay ông ấy.
Phong lão tướng quân sụt sịt nói: "Cả đời lão Doãn luôn ngóng trông em gái ông ấy, không ngờ rằng em gái ông ấy đã quay về Trung Quốc đại lục rồi..."
Không biết rốt cuộc khi đó đã có chuyện gì xảy ra, khiến cháu dâu và lão Doãn tới năm ngoái mới nhận nhau.
Bà nội Phong cũng nói: "Đúng thế, không biết tới khi nào chúng ta mới có thể liên hệ với phía Hồng Kông bên kia." Bà cụ võ vỗ tay Cố Di Gia, ôn tồn nói: "Đứa bé ngoan, tìm được người thân là tốt rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi."
Cố Di Gia ngoan ngoãn cười nói: "Bà nội nói đúng, bây giờ cháu cũng đã sống tốt rồi, tất cả mọi người đều đối với con rất tốt."
Mọi người trong này hiển nhiên cũng gồm cả người nhà chồng.
Bà nội Phong cười hài lòng, yêu thương nói chuyện với cô.
Bọn họ ở chỗ Phong lão tướng quân tầm nửa ngày, mãi tới buổi chiều mới rời đi.
Trước khi đi, bà nội Phong còn gọi Cố Di Gia tới, lấy ra một bộ vòng ngọc đeo lên cổ tay cô, rồi cầm tay cô nói: "Đây là quà bà nội cho cháu dâu, cháu đeo đi..."
Vòng tay bằng ngọc này là loại tốt, có thể là kiểu bảo vật gia truyền. Cố Di Gia sao có thể nhận đồ của ông bà, cô muốn cởi trả lại nhưng bà nội Phong không chịu.
"Mang đi, mang đi thôi." Bà cụ cười ha hả nói: "Không chỉ mỗi cháu, mấy cháu dâu khác đều có, đây là tấm lòng của bà nội."
Cố Di Gia nghe vậy, ngập ngừng nhận lấy: "Cảm ơn bà nội."
Bà nội Phong nói: "Có rảnh thì nói Tiểu Lẫm dẫn cháu tới đây chơi."
"Vâng ạ." Cô nói giòn tan: "Cháu cũng rất thích ông nội bà nội."
Bọn họ về tới nhà cũng đã chạng vạng tối.
Cố Di Gia đi tìm mẹ chồng, nói cho mẹ chồng chuyện bà nội tặng vòng ngọc rồi lấy xuống cho bà ấy xem vòng tay.
"Con không muốn, nhưng bà nội nói cháu dâu nào cũng có."
Ánh mắt Quản Tễ không tệ, nhất nhiên nhìn ra được vòng tay bằng ngọc này có chất lượng rất cao.
Bà ấy cười nói: "Đúng như thế, bà sẽ chuẩn bị quà cho tất cả con dâu, cháu dâu nhà họ Phong, nếu bà đã đưa thì con cứ nhận đi, đừng phụ tấm lòng của bà nội."
Thấy Cố Di Gia yên tâm nhận, bà ấy cười, điều đáng nói là, bà nội Phong có quá nhiều cháu dâu, bà cụ chuẩn bị quà cho mỗi người mỗi khác.
Vòng tay bằng ngọc này là đồ cũ, cũng là món trang sức bà nội Phong rất thích, đã đeo mấy chục năm rồi.
Bà cụ đưa nó cho Gia Gia, có thể thấy bà cụ rất thích cô, có thể cũng có nguyên nhân từ chỗ ông cụ Doãn trong đó.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Di Gia giơ tay lên nhìn vòng ngọc dưới ánh đèn.
Cổ tay cô vừa nhỏ vừa mảnh, làn da trắng nhẵn nhụi, vòng ngọc đeo trên tay cô lại càng nổi bật vẻ trong suốt của nó, cũng tôn đôi tay xinh đẹp không tỳ vết như ngọc của cô lên.
Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, vô cùng thích hợp.
"Anh Lẫm, xem có đẹp không?" Cô cười hỏi đoàn trưởng Phong.
Phong Lẫm nắm chặt tay cô, gật đầu nói: "Đẹp lắm!"
Anh nói thế không phải chỉ ngốc nghếch phụ họa, mà là thật sự trông rất đẹp. Vốn dĩ vợ anh giống như người làm bằng ngọc, bây giờ còn đeo thêm trang sức bằng ngọc lại càng thêm thanh tú lung linh, mang tới cảm giác thanh cao, không thể diễn tả được.
Hóa ra cô rất thích hợp đeo mấy đồ trang sức thế này.
Trong lòng đoàn trưởng Phong thầm suy nghĩ, hôm nào vào thành phố, anh cũng sẽ mua một ít trang sức bằng ngọc về cho cô.