Chương 869: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 1
Chương 869: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 1
Chương 869: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 1
Còn chưa tới Tết Nguyên tiêu mà anh cả Phong, anh ba Phong đều phải rời đi.
Cố Di Gia hơi ngạc nhiên: "Anh cả, chị dâu cả, anh ba, chị dâu ba không đợi sau Tết Nguyên tiêu mới đi sao?"
"Bọn chị xin nghỉ phép không nhiều." Chị dâu cả Tịch Phỉ nói, cũng có chút không nỡ, cười nói với cô: "Sau này khi nào rảnh, em và Tiểu Lẫm có thể tới Nam Đảo thăm anh chị."
Anh cả Phong và chị dâu cả trú đóng ở vùng đảo phía nam, bọn nhỏ có thể xem như lớn lên trên biển.
Trước đây khi gửi đồ cho bọn họ, Cố Di Gia còn nhận được không ít hải sản.
Phong Bắc Thần ôm lấy Cố Di Gia, nói: "Thím út, ở bờ biển vui lắm, thím nhất định phải tới đó. Bọn cháu sẽ dẫn thím xuống biển bắt hải sản."
Phong Bắc Hoàn trông giống như bé trai cũng nói: "Thím út, khí hậu chỗ bọn cháu rất ấm áp, không phải thím rất sợ lạnh sao? Hay là thím ra đảo ở với bọn cháu đi, bảo đảm sau này sẽ không bị mùa đông làm đông lạnh nữa."
Chuyện Cố Di Gia sợ lạnh, tất cả mọi người trong nhà đều có thể nhìn ra được.
Cho dù là ở trong phòng, cô cũng là người mặc nhiều đồ nhất, nếu ra ngoài, chỉ cần nhìn đoàn trưởng Phong bọc cô giống như quả bóng, còn cẩn thận nắm tay cô, tránh để cô vì mặc quá nhiều mà ngã sấp xuống là biết.
Phong Bắc Hoàn cảm thấy khí hậu chỗ đảo cô bé ở vô cùng ấm áp, rất thích hợp với thím út sợ lạnh.
Đoàn trưởng Phong nhìn qua với vẻ cảnh giác, lại muốn cướp vợ anh à.
Cố Di Gia nghe thế khá động lòng, nhưng cô nhìn đoàn trưởng Phong một chút, vẫn phải nhịn đau từ chối.
Cô không nỡ xa với đoàn trưởng Phong, cho dù muốn có muốn xa cũng phải chờ tới khi việc đi học được khôi phục đã.
"Nếu rảnh thì thím sẽ tới." Cô xoa xoa đầu cô gái nhỏ đẹp trai, dáng dấp cô bé và mẹ cô bé thật sự quá giống nhau, tướng mạo thiên về trung tính, bây giờ là một đứa nhỏ rạng rỡ, tương lai chắc chắn sẽ là một cô gái thanh tú, điển trai.
Phong Bắc Hoàn lập tức xị mặt, bĩu môi nói: "Thím út, thím không nỡ xa chú út sao?" Sau đó, cô bé thở dài: "Chú út thật hạnh phúc, cưới được cô vợ xinh đẹp như thím, còn có thể ôm vợ thơm ngủ mỗi ngày, cho cháu mượn một đêm cũng không được, đúng là hẹp hòi mà..."
Cô bé nói xong thì mấy người lớn đều dở khóc dở cười, Phong Lẫm cũng hiếm khi im lặng một lúc.
Vợ còn có thể mượn à?
Nếu không ôm cô vợ thơm thơm mềm mềm đi ngủ thì anh cũng không ngủ ngon được, có biết không hả?
"Con đừng nói nhảm!" Tịch Phỉ đi tới, một tay túm lấy cô con gái nhỏ xách đi.
Rốt cuộc cô con gái này giống ai chứ? Nhìn thấy cô gái xinh đẹp là không đi nổi nữa, còn muốn người ta làm vợ mình, một cô gái như cô bé sao có thể cưới vợ được chứ hả?
So ra thì Phong Bắc Thần đúng là bình thường hơn nhiều.
Phong Bắc Thần vẫn không bỏ đi suy nghĩ muốn mời Cố Di Gia ra đảo chơi.
Có điều khi cô bé nhìn gương mặt lạnh như băng của chú nhỏ, cùng với đôi mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào mình, cô bé quyết định sau này gửi thư sẽ nói sau.
Cô bé kéo tay Cố Di Gia, liên tục dặn dò: "Thím út, thím nhất định phải viết thư cho cháu, mỗi tháng ít nhất phải một lá, tới đó cháu cũng sẽ gửi hải sản với mấy món ngon cho thím, dùng để nấu cháo hay nấu canh rất ngon."
"Được!" Cố Di Gia cười nói.
Bọn nhỏ đều không nỡ xa thím út Cố Di Gia xinh đẹp, chủ yếu là vì mấy ngày nay, thím út biết rất nhiều trò, còn cùng chơi với bọn họ rất nhiều trò thú vị, ở bên cạnh cô giống như chẳng bao giờ thấy nhàm chán.
Thế này làm sao bọn chúng nỡ xa cô được chứ?
Nếu không phải đoàn trưởng Phong nhìn chằm chằm chúng thì bọn trẻ cũng muốn dẫn thím út đi cùng.
Chung Lũ Y cũng nói: "Gia Gia, có rảnh thì tới chỗ anh chị chơi, nấm chỗ anh chị ngon lắm, nếu em đi, bảo đảm là em sẽ ăn ngon tới lông mày cũng dựng lên."
Đương nhiên Cố Di Gia biết nấm chỗ tỉnh Y của anh ba, chị dâu ba ngon tới cỡ nào, đời trước cô cũng từng ngồi máy bay tới đó du lịch và ăn lẩu nấm, ngon tới nỗi ký ức vẫn còn tựa mới đây.
"Nếu em rảnh thì em sẽ tới." Cô cười nói, bây giờ không thể đi, không có nghĩa là tương lai cũng không thể đi.
Sau này đoàn trưởng Phong về hưu rồi, có thời gian rảnh rồi, bọn họ có thể đi đến đó.
Sau khi mọi người rời đi, trong nhà lập tức trở nên quạnh quẽ.
Tư lệnh Phong và Quản Tễ phải đi làm, Phong Lẫm không muốn để Cố Di Gia ở nhà một mình, nên nói: "Gia Gia, anh dẫn em đi gặp bạn bè anh."
"Gặp bạn bè?" Cố Di Gia hỏi anh: "Chuyện của anh xong rồi sao?"
Anh hơi gật đầu: "Cũng tạm ổn rồi."
Có được đáp án, Cố Di Gia cũng không từ chối, vô cùng vui vẻ cùng anh đi ra ngoài gặp bạn bè.
Chỗ bọn họ tụ tập là một tứ hợp viện, tứ hợp viện này là một nhà hàng tư nhân, được chia thành nhiều khu vực tách biệt nhau.
Cảnh vật bên trong không chỉ đẹp mà còn rất yên tĩnh, rất thích hợp tụ tập riêng tư.