Chương 871: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 3
Chương 871: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 3
Chương 871: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 3
Tần Mộng Thanh nói: "Chị Gia Gia... Em gọi chị như vậy được không?" Cô ta có vẻ hơi sợ hãi: "Chị là con dâu của dì Quản, em cũng rất thích dì Quản."
Cố Di Gia: "... Có thể." Cô ta đã gọi rồi, chẳng lẽ cô còn thể ngăn lại bảo cô ta đừng gọi như thế sao?
Cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, chẳng sao cả.
Tần Mộng Thanh nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào rồi nói: "Chị Gia Gia, hôm nay em tới là vì muốn nói một vài chuyện với chị."
"Chuyện gì?" Cố Di Gia cầm ly nước chanh lên uống một ngụm.
Nước chanh này thật ra được pha từ chanh phơi khô, hơi chua một chút nhưng có thể giải ngấy, Tết ăn nhiều sẽ bị ngán, uống một ít nước chanh có thể giải ngấy, giảm bớt cảm giác dầu mỡ.
"Thật ra việc này có liên quan tới chị em..." Tần Mộng Thanh cắn môi, giống như thể rất khó nói.
Nếu người bình thường nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta đã sớm bị khơi dậy lòng tò mò, thúc giục cô ta nói ra.
Nhưng Cố Di Gia là người đã từng sống trong thời đại bùng nổ tin tức của tương lai, không chỉ có lý luận phong phú mà kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú, cô nhìn dáng vẻ này của cô ta là biết ngay cô ta muốn gây chuyện.
Mà đối tượng chính là Tần Mộng Kiều.
Quả nhiên, vẻ mặt Tần Mộng Thanh muốn nói rồi lại thôi, dừng lại chờ đợi, chờ Cố Di Gia mở miệng hỏi thăm, cũng tiện cho cô ta dẫn dắt tới đề tài tiếp theo.
Cố Di Gia uống thêm một ngụm nước chanh, cũng đang chờ cô ta nói tiếp.
Tần Mộng Thanh thấy cô mãi không đáp lời, vẻ mặt cô ta gần như đông cứng, bình thường không phải người ta sẽ hỏi cô ta chuyện tiếp theo sao? Sao cô lại không như thế?
Không còn cách nào, Tần Mộng Thanh chỉ có thể kiên trì nói tiếp, bày ra dáng vẻ khiếp sợ nói: "Thật ra em cũng không muốn chia rẽ chị gái và anh Du Phong, là mẹ em cứ khư khư cố chấp muốn bọn họ ly hôn... Em, em cũng từng khuyên nhủ, nhưng mẹ vẫn kiên trì muốn em và anh Du Phong kết hôn... Thật ra chuyện này cũng không thể trách mẹ em được, nếu không phải chị gái em..."
Cô ta lại lần nữa bày ra ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Cố Di Gia nhìn Tần Mộng Thanh, trong lòng tự nhủ, đến rồi đến rồi.
"Mẹ em không thích chị ấy, ngoại trừ nguyên nhân bên ngoài kia, cũng là vì chị gái em đã làm một vài chuyện không tốt..."
Tần Mộng Thanh lại cắn môi, trên mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Chắc chị cũng nhìn ra rồi, thật ra chị em là người luôn không chịu thua kém ai, bất kể là chuyện gì chị ấy cũng muốn làm tốt hơn em. Nếu em thi được điểm cao hơn, chị ấy sẽ không vui, mặc dù không nói ra ngoài, nhưng chị ấy sẽ lén lút xé bài tập của em, nhốt em trong nhà, hại em đi học trễ..."
"Ngay cả công việc của chị ấy cũng là nhân lúc cha mẹ không để ý, lén lút cầm tiền trong nhà đi mua quà, rồi tặng cho người khác lấy lòng để kiếm được việc. Chuyện này khiến cha mẹ rất tức giận, cảm thấy chị ấy thật sự quá... Không ngờ lại làm ra chuyện như thế..."
Cố Di Gia nhìn cô ta, cảm thấy cô ta cũng khá giỏi đấy.
Nếu đổi lại là những người không có kiến thức gì nghe cô ta nói như vậy sẽ cảm thấy Tần Mộng Kiều thật sự là người độc ác.
Nhưng dường như cô đã hiểu ra được nguyên nhân tại sao Tần Mộng Kiều luôn bị người khác nói là người độc ác. Cô ấy có một cô em gái giúp cô ấy tuyên truyền hình tượng như thế này thì sao có thể không biến thành người độc ác trong mắt người khác được chứ?
Không nói tới chuyện trước kia Tần Mộng Kiều đã làm những chuyện đó thật hay không, nhưng Tần Mộng Thanh là em gái, lại cố ý chạy tới chỗ người xa lạ là cô để kể những lời này thì đúng là quá thấp kém.
Còn vì sao cô ta lại tìm tới Cố Di Gia, cô cũng có thể hiểu được, có lẽ nguyên nhân là vì Du Phong vẫn muốn để cô và Tần Mộng Kiều làm bạn bè.
Ở trong mắt người khác, cô và Tần Mộng Kiều cũng coi như là bạn bè.
Cố Di Gia nhịn không được nói một lời công tâm:
"Nghe nói sau khi Kiều Kiều xuống nông thôn, công việc của cô ấy là do cô thay thế?"
Nếu công việc trước kia của Tần Mộng Kiều là do tặng lễ lấy lòng người khác mà có được, vậy Tần Mộng Thanh thay thế vị trí của chị mình là như nào đây?
Đây là mắng cây dâu chửi cây hòe đấy.
Tần Mộng Thanh nhìn cô với vẻ vô tội, thì thào nói: "Em, em cũng không còn cách nào, mẹ em nói trước đó đã tặng nhiều quà như thế rồi mới lấy được công việc này, cũng không thể lãng phí được, đây là bỏ tiền ra mua đấy, cho nên bảo em đi làm..."
Cố Di Gia: "..."
Hay cho một bông sen trắng thanh thuần, tất cả đều do người khác ép buộc cô ta chứ cô ta chẳng hề tình nguyện.
Tần Mộng Thanh nói với vẻ buồn bã: "Sớm biết như thế trước kia em sẽ xuống nông thôn, nếu người xuống nông thôn chung với anh Du Phong là em, không phải chị ấy... Thật ra lúc trước vốn là em nên xuống nông thôn, khi đó em chưa có việc làm, nhưng chị gái em biết chuyện anh Du Phong muốn xuống nông thôn thì nhanh chóng đi đăng ký, ném công việc lại cho em."