Chương 883: Vỡ Ối 4
Chương 883: Vỡ Ối 4
Chương 883: Vỡ Ối 4
Cuối cùng, cô nghe Bảo Sơn hỏi: "Cô út à, cô nói xem có phải trường cấp ba trên thành phố có rất nhiều sách đúng không? Tháng chín này con sẽ vào thành phố để học cấp ba, cô cảm thấy thế nào?"
Cố Di Gia cảm thấy thế nào à?
Đương nhiên là quá tốt rồi!
Sang năm cuộc thi đại học sẽ được tổ chức lại, Bảo Sơn hoàn toàn có thể tham gia kỳ thi này, sau đó vào đại học để học thêm những kiến thức cao hơn, đến lúc đó... Gia đình họ sẽ có một nhà khoa học thật đấy!
Trên đường về nhà, Cố Di Gia dùng vẻ mặt không dám tin để nói với Phong Lẫm: "Không ngờ, Bảo Sơn lại có thể học được đến nội dung của đại học, nếu như không phải thằng bé nói thì em còn không biết đấy... Quan trọng hơn là thầy Phạm kia lại có thể dạy cho thằng bé..."
Cô cảm thấy thầy Phạm này không nên chịu thiệt ở lại một ngôi trường cấp hai nhỏ bé trong thị trấn thế này, người này phải là giáo sư của trường đại học mới đúng.
Cố Di Gia nghĩ bụng chắc không phải thầy Phạm này vốn là giáo sư đại học thật đấy chứ? Chẳng lẽ lại bị lưu lạc đến nơi này à?
Cô nhớ lại những thành phần trí thức mà mình gặp được mấy năm nay thì càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình, những người như thầy Phạm không hề ít.
Phong Lẫm hỏi: "Không phải rất tốt sao? Nếu Bảo Sơn đã có tài năng ở mặt này thì tương lai thằng bé có thể vào viện nghiên cứu của quốc gia đấy!"
Lớp trẻ giỏi thì đất nước sẽ lớn mạnh, anh hy vọng đất nước của mình sẽ càng có nhiều đứa trẻ thông minh như Bảo Sơn đây để xây dựng đất nước.
Cố Di Gia cười: "Đúng là rất tốt, em chỉ cảm khái đứa cháu nhà mình quá giỏi mà thôi!"
Cô là một người rất thích khen trẻ con, ai làm tốt thì cô đều khen cả, khen đến nỗi chính đám trẻ cũng phải thấy xấu hổ.
Suy nghĩ lại thì được một cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ như cô khen đến mức tự cảm thấy dường như mình là đứa trẻ thông minh độc nhất vô nhị trên đời này thì ai có thể chịu được cơ chứ?
Sau khi Phong Lẫm đi làm lại thì Cố Di Gia cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cơ thể cũng không còn cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi đó nữa.
Cuộc sống của cô lại khôi phục lại như bình thường, chỉ là không cần vội vàng chạy cho kịp bản thảo nên khiến Cố Di Gia bắt đầu thấy buồn chán.
Vì thế cô lại bắt đầu nhận đơn may quần áo.
Những cô gái bên đoàn văn công rất thích đến nhờ cô may quần áo, sau khi biết cô nhận đơn lại thì có không ít người tìm đến tận cửa.
Cố Di Gia không hề từ chối, cô lấy những bức vẽ mà mình vẽ lúc ở thủ đô ra cho họ chọn mẫu, đồng thời còn đưa ra một số ý kiến để mỗi một cô gái đến đây đặt may quần áo đều có thể hài lòng quay về.
Lúc thời tiết tốt hơn thì Tiền Quyên Quyên bế đứa nhỏ nhà mình sang thăm Cố Di gia.
Đứa nhỏ đã sắp năm tháng rồi, trông rất trắng trẻo mập mạp, con bé có đôi mắt rất đẹp, cười lên trông rất ngoan ngoãn khiến tim người ta phải tan chảy.
Cố Di Gia trêu đứa nhỏ, ngạc nhiên nói: "Đứa nhỏ này ngoan thật đấy, có phải doanh trưởng La sắp cười đến nỗi sái cả quai hàm rồi không?"
Trông doanh trưởng La không giống người trọng nam khinh nữ nên có lẽ rất thích đứa con gái đáng yêu ngoan ngoãn này.
Tiền Quyên Quyên mím môi cười: "Còn không phải sao, bây giờ mỗi khi anh ấy về đến nhà thì sẽ lập tức chạy đến thăm con gái ngay, tối nào cũng phải ru con ngủ hết đấy."
Cô ấy dịu dàng nhìn con gái mình, mỗi lần nhìn thấy gương mặt ngây thơ của con bé thì cô ấy luôn tự thề với lòng mình rằng chắc chắn sẽ không để con gái đi vào vết xe đổ năm đó của mình nữa.
Cô ấy sẽ dốc hết sức mình để thương yêu con bé.
Sau khi thăm con gái của Tiền Quyên Quyên xong thì Cố Di Gia cũng dành ra chút thời gian đi thăm Phương Mỹ Hà và con cô ấy.
Vì đứa bé còn quá nhỏ nên Phương Mỹ Hà không dám tùy tiện bế đứa nhỏ ra ngoài.
Bây giờ đứa nhỏ cũng gần ba tháng rồi, nét mặt ấy, bộ dạng ấy, càng nhìn càng thấy giống đoàn trưởng Du, nghe nói ăn cũng rất ngoan và rất nhiều. Sữa của Phương Mỹ Hà hoàn toàn không đủ cho thằng bé uống, mỗi lần ăn không được no là sẽ la khóc om sòm, chỉ có thể pha thêm sữa bột cho uống thêm mà thôi.
Bây giờ có thể đoán trước được rằng có lẽ tương lai sẽ trông rất giống cha, là một người khôi ngô, cao lớn.
Lần nào Phương Mỹ Hà cũng oán trách sao đứa nhỏ lại không giống mình chút nào.
Cố Di Gia cười nói: "Giống đoàn trưởng Du cũng rất tốt mà, cơ thể cường tráng lại khỏe mạnh, đây là hình mẫu mà rất nhiều cô gái thích đấy."
Trong tương lai, người đàn ông như đoàn trưởng Du là chuẩn mực của xã hội đấy, không cần có quá nhiều hormone, ngay cả các chị đẹp cũng không chống cự lại được.
Phương Mỹ Hà cười không ngừng được: "Đồng chí nữ sẽ không thích một con gấu giống anh ấy đâu, có lẽ còn dọa chết người ta nữa là."
Ban đầu cô ấy cũng không thích đoàn trường Du, đồng chí nam theo đuổi cô rất nhiều, trong đó cũng không ít người ưu tú, nếu như không phải đoàn trường Du mặt dày cứ theo đuổi mãi thì sợ là hai người họ không thể đến được với nhau đâu.