Chương 885: Vỡ Ối 6
Chương 885: Vỡ Ối 6
Chương 885: Vỡ Ối 6
Quả nhiên, họ đã nghe thấy y tá nói: "Còn có một người sắp sinh nữa à? Nhanh chóng đưa vào phòng đi."
Cố Di Gia vội vàng đi theo mọi người vào phòng bệnh thì thấy Trang Nghi Giai đang nằm trên giường, cô ấy đang ăn, có doanh trưởng Hứa ở cạnh cô ấy nữa.
Thấy mọi người đưa Trần Ngải Phương vào thì hai vợ chồng họ sững sờ mất một lúc, sau đó mới hiểu ra Trần Ngải Phương cũng sắp sinh rồi.
Sau khi Trần Ngải Phương được đặt lên giường bệnh, sắc mặt vẫn còn khá tốt, còn có tâm trạng chào hỏi Trang Nghi Giai nữa: "Tiểu Trang cũng sắp sinh rồi à?"
Trang Nghi Giai cảm thấy thấy ngại ngùng: "Vừa mới vỡ nước ối thì mẹ em và doanh trưởng Hứa đã đưa em đến đây rồi, bác sĩ bảo em ăn chút gì đó trước, lát nữa mới có sức sinh."
Cố Di Gia vừa nghe xong thì lập tức nói: "Chị dâu, em về nhà làm ít đồ ăn cho chị."
Cô vừa định nhờ người chăm sóc cho chị dâu mình thì Diệp Huệ Cúc đi theo đến lúc nãy đã lên tiếng: "Để chị về cho, Gia Gia em ở lại đẩy chăm sóc chị dâu em là được rồi."
Diệp Huệ Cúc cũng nghe được tin mới vội vàng chạy qua đây.
Cô ấy thấy mặt và môi Cố Di Gia trắng bệch không một giọt máu, không biết là bị dọa sợ hay là mệt nữa, nghĩ đến việc Trần Ngải Phương từng nói sức khỏe của cô gái này không được tốt lắm nên sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì cô sẽ ngất xỉu mất. Vì thế cô ấy đã bảo Cố Di Gia ở lại đây trông chừng, còn mình thì về nấu chút gì đó cho Trần Ngải Phương.
Trần Ngải Phương nói: "Cảm ơn chị dâu, Gia Gia em ở lại đi."
Sau khi Diệp Huệ Cúc rời khỏi thì Trần Ngải Phương lại cảm ơn những chị dâu đã đưa mình đến đây, bảo họ cứ về nhà trước đi.
"Em vẫn chưa sinh đâu, các chị dâu không cần ở lại đây với em làm gì, mọi người về nhà đi, đợi khi em sinh xong thì sẽ bảo lão Cố nhà em biếu trứng gà đỏ cho mọi người."
Các chị dâu ấy cũng biết quá trinh sinh con như thế nào, trừ những người sinh vội ra thì đa phần đều sẽ không sinh ngay sau khi vỡ nước ối, còn phải trải qua một quá trình nữa.
Những chị dâu ấy lần lượt dặn dò vài câu rồi cũng không nán lại lâu.
Cố Di Gia trông chừng Trần Ngải Phương, trông cô hơi hoảng loạn, thường xuyên chỉ hỏi đúng một câu: "Chị dâu à, chị có đau không?"
Trần Ngải Phương thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch thì lại không đành lòng, kiên nhẫn đáp lại: "Không đau chút nào, em cứ yên tâm đi, lúc chị sinh Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng không đau gì cả, nên chắc chắn sinh đứa nhỏ này cũng sẽ không đau."
Cố Di Gia thẫn thờ "ồ" một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Trang Nghi Giai và doanh trưởng Hứa, đột nhiên lên tiếng oán trách: "Sao anh em vẫn chưa đến thế?"
Trần Ngải Phương nói: "Hôm nay anh em phải đến nông trường, bây giờ có lẽ vẫn chưa về được đâu, đợi anh ấy về thì sẽ đến đây ngay thôi."
Cố Di Gia lo lắng nói: "Không biết những chị dâu kia có nói với anh ấy một tiếng không nữa."
Trần Ngải Phương sờ đầu cô, cố gắng trấn an cô em chồng của mình.
Cố Minh Thành còn chưa đến nhưng Phong Lẫm đã đến trước rồi.
Sau khi anh bước vào thấy trong phòng có hai sản phụ đang nằm thì sững sờ mất một lúc, sau đó hỏi: "Chị dâu, em dâu, hai người thấy thế nào rồi?"
Doanh trưởng Hứa vẫn còn ngồi đó trông chừng vợ mình, quay sang chào anh.
Trần Ngải Phương đáp: "Bây giờ chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi."
Trang Nghi Giai lại nói: "Tôi lại thấy khá đau, nhưng cũng không đau đến mức không chịu được."
Lúc này Diệp Huệ Cúc cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt đến, bảo Trần Ngải Phương ăn chút gì đi.
Trần Ngải Phương nói: "Đoàn trưởng Phong, em đưa Gia Gia về nhà giúp chị lấy ít đồ." Sau đó, cô ấy nháy mắt với anh, ý bảo anh nhanh chóng đưa em chồng mình ra ngoài.
Phong Lẫm có thể nhìn ra sắc mặt Cố Di Gia không ổn lắm nên đã bước sang đó đỡ cô dậy.
Cố Di Gia vẫn còn chần chừ mãi: "Chị dâu, hay là để em ở cạnh chị đi, để đoàn trưởng Phong về..."
"Có chị dâu Diệp ở đây rồi còn gì." Trần Ngải Phương không cho cô cơ hội đáp lại: "Chị không sinh sớm thế đâu, em và đoàn trưởng Phong về nhà ăn tối, sau đó mang theo những món đồ mà chị đã chuẩn bị đến đây, không cần vội quá đâu."
Cố Di Gia do dự đáp lại, lúc bị Phong Lẫm kéo đi thì vẫn thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn chị dâu, trông rất thấp thỏm lo sợ, y như một đứa trẻ bị ép buộc tách khỏi mẹ mình vậy.
Trần Ngải Phương thấy thế thì mềm lòng ngay, suýt chút nữa là muốn giữ cô lại rồi.
Diệp Huệ Cúc thở dài: "Gia Gia quả nhiên là do em nuôi lớn, người khác sinh con thì trông con bé rất có kinh nghiệm, không sợ gì cả, nhưng lúc đến lượt em thì bị dọa ra nông nỗi này."
Trần Ngải Phương bật cười: "Còn không phải sao."
Trần Ngải Phương thầm thở dài một tiếng, cô ấy thấy em chồng mình có thể bình tĩnh khi thấy Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà sinh như thế thì cứ đinh ninh là cô có kinh nghiệm rồi, nên đến lượt mình thì có lẽ cũng sẽ bình tĩnh ứng phó mọi chuyện, nhưng ai ngờ cô lại hoảng loạn như thế chứ.