Chương 891: Không Cố Ý 1
Chương 891: Không Cố Ý 1
Chương 891: Không Cố Ý 1
Những ngày sau, Cố Di Gia bận bù đầu bù cổ, chủ yếu là do phải chăm sóc cho chị dâu đang ở cữ.
Ban ngày, cô luôn ở nhà anh trai và chị dâu, giúp đỡ chăm sóc cho chị dâu và cháu trai. Nhưng mà không lâu sau, cô lại phát hiện, thật ra việc cần cô giúp không nhiều lắm.
Bởi vì anh trai Cố Minh Thành của cô xin nghỉ phép vài ngày để ở nhà chăm sóc vợ con.
Cố Minh Thành quán xuyến hết mọi chuyện trong ngoài nhà, tối đến thì trông nom con, ngoại trừ việc chăm con ăn, trông con uống thì những chuyện khác cũng đều do một tay anh ấy làm.
Buổi tối đứa bé chỉ mới kêu vài tiếng là anh ấy đã tỉnh ngay.
Anh ấy thành thạo bế con lên xem thử, phát hiện ra là con ị đùn thì bế con vào bồn nước ấm tắm rửa cho sạch. Sau đó, anh ấy sẽ thay tã sạch rồi vứt tã dơ vào trong chậu.
Trần Ngải Phương cũng tỉnh dậy, cô ấy còn hơi lim dim buồn ngủ thì thấy người đàn ông đang bận bịu dưới ánh đèn.
"Thằng bé làm sao vậy?"
"Ị đùn rồi." Cố Minh Thành đưa đứa bé sạch sẽ cho cô ấy để cho cô ấy dỗ thằng bé uống sữa.
Sau khi cho bú xong, anh ấy ôm thằng bé vừa vỗ cho thằng bé ợ hơi vừa nói: "Em ngủ tiếp đi, anh trông nó cho."
Trần Ngải Phương nằm đó, nhìn anh ấy dỗ dành thằng bé, khuôn mặt vô thức mỉm cười.
Thật ra khi vừa sinh thằng bé, Cố Minh Thành thấy đứa bé nhỏ quá còn không dám chạm vào, sau đó Chu Hồng Anh mới dạy anh ấy phải bồng bế như thế nào.
Chỉ mới tập luyện một buổi tối thôi, anh ấy đã thành thạo bồng đứa bé, biết bồng như thế nào cho thằng bé thoải mái không giãy giụa với cha của nó.
Sau khi về đến nhà, một mình anh ấy lo toan mọi việc trông nom sản phụ và con mình.
Anh ấy sợ mình làm không tốt, còn đến nhà chị dâu của Trần Ngải Phương để hỏi về chuyện chăm con, nhớ kỹ những gì cần chú ý, sau đó anh ấy tự chăm sóc cho vợ con mình, không cần nhờ ai giúp.
Chỉ mới có hai ngày, anh ấy đã săn sóc cho họ vô cùng ổn thỏa.
Trần Ngải Phương biết, anh ấy đang bù đắp cho nỗi tiếc nuối năm đó khi anh ấy không ở cạnh cô ấy khi sinh Bảo Sơn và Bảo Hoa.
Thật ra đây cũng không phải là bù đắp gì cả, anh ấy cũng không hề cố ý, là do công việc nên anh ấy không thể ở cạnh cô ấy, cô ấy cũng thấy không sao cả.
Nhưng nếu anh ấy muốn bù đắp, thì cô ấy cũng không từ chối làm gì.
Sau khi Cố Minh Thành đặt đứa nhỏ đang ngủ xuống, Trần Ngải Phương nói: "Anh cũng lên đây nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu, em cứ ngủ trước đi." Cố Minh Thành nằm bên cạnh đứa bé rồi vỗ về cô ấy: "Vợ ơi, em còn vất vả hơn mà, nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Trần Ngải Phương tươi cười: "Bây giờ em có vất vả gì đâu, ngoại trừ việc cho con bú thì em không hề làm cái gì cả."
Ngay cả mấy chị dâu đến thăm cô cũng khen đoàn trưởng Cố không dứt.
Trước kia họ chỉ biết là đoàn trưởng Cố thương vợ thôi, không ngờ lại thương đến nỗi săn sóc cho vợ khi đang ở cữ, còn tự mình trông nom đứa bé để vợ không phải bận lòng.
Sau đó ngẫm lại chồng mình...
Quả là so người với người thì chết, so hàng với hàng thì vứt.
Bởi vì chuyện này mà có rất nhiều ông chồng trong khu nhà tập thể bị vợ trong nhà oán trách, thậm chí còn bị mắng tức tưởi khiến cho họ rất ý kiến với đoàn trưởng Cố.
Rõ ràng ai ai cũng giống nhau, cũng là đàn ông trưởng thành cả thôi, cần gì phải làm mấy chuyện này? Sao vợ anh ở cữ thôi mà anh cũng hầu hạ làm gì vậy?
Đây không phải là đang trách bọn họ không thương vợ, không phải là đàn ông tốt sao?
May thay, số ngày Cố Minh Thành được xin nghỉ phép không nhiều nên anh ấy vẫn phải đi làm trở lại.
Chờ đến khi Cố Minh Thành đi làm trở lại, Cố Di Gia mới nghĩ là đến lượt mình chăm sóc cho chị dâu, ai ngờ chẳng cần cô ra tay, người chăm sóc cho chị dâu lại càng nhiều hơn.
Thậm chí ngay cả việc hầm canh cũng bị mẹ Trang Nghi Giai - Tôn Hồng Diễm giành mất. Mỗi lần bà ta hầm canh đều sẽ tiện tay đưa một phần cho Trần Ngải Phương.
Khi Tôn Hồng Diễm đưa canh đến, Trần Ngải Phương cũng rất ngại ngùng.
"Dì Tôn, đâu cần phải chăm sóc con đến vậy đâu ạ?"
Tôn Hồng Diễm ngồi bên cạnh ngắm đứa bé, bà ta cười nói: "Đừng có khách sáo với dì chứ! Dì nghe Nghi Giai bảo, sau khi con bé gả qua đây, con là chị dâu chăm sóc cho nó lắm. Khi nó mang thai, doanh trưởng Hứa không ở bên cạnh, con bé còn được đưa đến chỗ cháu ở, cháu còn nấu cơm cho con bé..."
Con gái mình được người ta chăm lo thỏa đáng như vậy, Tôn Hồng Diễm rất cảm kích, đương nhiên không thể nào không đền đáp lại được.
Khi biết Trần Ngải Phương ở cữ, trong nhà không có người lớn giúp đỡ, bà ta cũng sẵn lòng săn sóc, dường như trong khoảng thời gian này, không có việc gì bà ta cũng ghé qua thăm, giúp đỡ chút ít.