Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895: Không Cố Ý 5

Chương 895: Không Cố Ý 5 Chương 895: Không Cố Ý 5 Chương 895: Không Cố Ý 5
Đại Ngưu được cô khen mà ngại ngùng: "Thật ra con là người vào muộn nhất, bây giờ đang làm mấy việc vặt trong đội vận chuyển, đợi đủ tuổi rồi con vẫn muốn về đi lính."

Cố Di Gia hiểu đi lính là mong muốn của Đại Ngưu, sau khi học xong tiểu học cậu đã luôn mong mỏi được vào quân đội.

Cố Di Gia lại hỏi: "Con có bận không? Nếu không bận thì dì mời con ăn cơm để cảm ơn con ban nãy đã giúp dì nhé."

Nếu không có Đại Ngưu ở đó thì sợ rằng cô đã bị Mã Xuân Hoa xô ngã rồi, không biết cô sẽ ngã đau thế nào.

Đại Ngưu vội vàng xua tay, cười ngây ngô nói: "Dì Gia Gia à, dì không cần phải vậy đâu. Đây là điều con nên làm mà, trước đây con chưa ăn kẹo nhà dì bao giờ..." Sau khi nói xong câu cuối, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cố Di Gia cũng mặc kệ, biết hôm nay cậu được nghỉ nên đến chợ để mua đồ, cô kiên quyết phải mời cậu ăn bữa cơm.

Đại Ngưu không từ chối được nên chỉ có thể đỏ mặt mà đồng ý.

"Dì Gia Gia, dì muốn đi đâu, để con đi với dì." Cậu lo lắng Mã Xuân Hoa sẽ trả thù Cố Di Gia nên quyết định đi cùng cô.

Có Đại Ngưu bên cạnh nên Cố Di Gia mua đồ rất thuận lợi, Đại Ngưu còn giúp cô lựa gà và vịt, còn nói cho cô vì sao phải chọn như vậy.

Cố Di Gia nhớ rõ, cô giơ ngón tay cái với Đại Ngưu.

"Đại Ngưu, con giỏi thật đấy."

Đại Ngưu được cô khen nên ngại ngùng: "Có gì đâu ạ. Trước đây lúc con ở dưới quê hay cùng mọi người để... Khụ, trộm bắt gà trong nhà để ăn, thế nên cũng biết một chút về gà vịt."

Cố Di Gia vờ như không nghe từ "trộm", mấy nhóc trẻ choai choai ở nông thôn nghèo nên mỗi khi đói thường lập hội để kiếm ăn, từ đầu thôn đến cuối thôn, trên núi dưới sông, không có nơi nào là không có dấu chân tụi nhỏ cả.

Thật ra đây cũng là một niềm vui thời thơ ấu.

Sau khi mua đồ xong thì bọn họ ra cổng chợ để tập hợp với Tiền Quyên Quyên.

Tiền Quyên Quyên đang đợi ở đó, thấy có cả Đại Ngưu thì cô ấy sững sờ, cuối cùng thì chào hỏi với cậu: "Hôm nay Đại Ngưu cũng đi chợ à?"

Đại Ngưu gọi "cô Tiền" rồi cười gật đầu.

Bây giờ đã là giữa trưa, Cố Di Gia nói: "Quyên Quyên, tớ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé."

Tiền Quyên Quyên gật đầu.

Đại Ngưu đeo ba lô giúp Cố Di Gia, còn cầm lồng gà vịt trong tay đi phía sau họ, giống như một người vệ sĩ tận tụy. Vóc dáng cậu cao lớn, tuy khuôn mặt vẫn còn nét non trẻ của thiếu niên nhưng chỉ cần vóc dáng này đứng đó thôi, ai nhìn thấy cũng biết là không dễ trêu.

Trên đường đi, Cố Di Gia kể vắn tắt cho Tiền Quyên Quyên chuyện ban nãy gặp Mã Xuân Hoa.

"Cái gì?" Tiền Quyên Quyên tức giận nói: "Rõ ràng cô ta cố ý va vào cậu!" Tuy tính tình cô ấy dịu dàng, làm việc tốt giúp đỡ người khác, nhưng cô ấy lại phỏng đoán cô ta rất ác ý.

Hết cách rồi, ai bảo trước đây Mã Xuân Hoa đã làm những việc không tốt, hơn nữa tính cách của cô ta lại tệ hại như thế.

Cô ấy vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Cố Di Gia cười nói: "Không sao đâu, may mà có Đại Ngưu."

Tiền Quyên Quyên vẫn không thể nào yên tâm được: "Lần sau nếu cậu vào thị trấn để đi chợ thì nhất định phải tìm người đi cùng, đỡ phải gặp lại cô ta."

Mã Xuân Hoa sống ở trên thị trấn, nếu đến đây có thể sẽ gặp lại cô ta, không thể nào tránh khỏi.

Cô ấy lo rằng với tính cách của Mã Xuân Hoa cô ta sẽ gây sự, sức khỏe Gia Gia yếu ớt như vậy, nếu đánh nhau với Mã Xuân Hoa chắc chắn cô sẽ không đánh lại cô ta. Mã Xuân Hoa cũng không phải là người văn minh lịch sự gì, so với đấu võ mồm thì cô ta thích đánh nhau hơn.

Đại Ngưu nghe Tiền Quyên Quyên nói vậy cậu cũng cho rằng Mã Xuân Hoa quá xấu xa, nếu dì Gia Gia lại lên thị trấn, chắc chắn sẽ bị cô ta báo thù.

"Cô Tiền nói đúng đấy ạ, lần sau dì Gia Gia đừng đến một mình nhé."

Cố Di Gia bị hai người nhìn chằm chằm, đành phải gật đầu cười, lần sau chắc chắn cô sẽ không đến một mình.

Bước vào nhà hàng quốc doanh, Cố Di Gia gọi vài món thịt, cô không biết Đại Ngưu thích ăn gì, thế nhưng người ở thời đại này không ai là không thích ăn thịt cả, gọi thịt là đúng rồi.

Quả nhiên, khi được ăn thịt Đại Ngưu rất vui vẻ, còn ăn thêm một chén cơm.

Sau khi cơm nước xong, Cố Di Gia đi mua thêm một ít kẹo và bánh bích quy cho Đại Ngưu, cô cười nói: "Hôm nay nhờ có Đại Ngưu rồi, nếu không chắc chắn dì sẽ bị thương! Con đừng từ chối nhé, nếu con từ chối thì lần sau dì ngại nhờ con giúp lắm đấy, cứ như dì lòng lang dạ sói vậy đó, ngay cả quà cảm ơn mà cũng tiếc."
Bình Luận (0)
Comment