Chương 898: Bắt Cóc 2
Chương 898: Bắt Cóc 2
Chương 898: Bắt Cóc 2
Đột nhiên cô thấy Mã Xuân Hoa vội vội vàng vàng chạy đến, cô nghĩ rằng cô ta lại định xô mình nên khi cô ta xông đến, cô thoáng lùi về phía sau rồi duỗi chân ra.
Mã Xuân Hoa bị vấp lảo đảo, ngã sõng soài về phía trước, cả người nằm nhoài trên đất.
Cô ta tức giận đến mức trừng mắt, mắng to: "Là ai ¥%#..."
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Cố Di Gia thì mấy lời mắng chửi nghẹn lại trong cổ họng, cả người cứng đờ ở đấy, mãi đến khi ánh mắt của Cố Di Gia nhìn vào mặt cô ta thì lúc này cô ta mới nghĩ đến việc ôm mặt chạy đi.
Cố Di Gia chớp mắt, hơi bất ngờ.
Nếu ban nãy cô không nhìn lầm thì hình như Mã Xuân Hoa đã bị người ta đánh? Khuôn mặt kia trông như bị đánh đến nỗi bầm tím, khóe miệng bị rách, đầu tóc rối bời, trông rất nhếch nhác.
Có lẽ Mã Xuân Hoa cũng không muốn bị người quen nhìn thấy dáng vẻ này nên ban nãy khi cô ngáng chân cô ta, cô ta cũng không thèm giương nanh múa vuốt đánh trả, lại còn vội vàng chạy đi.
Phong Lẫm phát hiện có chuyện xảy ra, đầu tiên là bước đến bên cạnh cô.
Khi anh bước đến, vừa khéo nhìn thấy Mã Xuân Hoa ôm mặt bò dậy chạy đi, tuy thấy hơi lạ nhưng anh vẫn quan tâm hỏi: "Gia Gia, em không sao chứ?"
"Không sao hết." Cố Di Gia lắc đầu: "Anh Lẫm, cái người ban nãy là Mã Xuân Hoa đó, hình như cô ta bị người khác đánh."
Cô lại nhìn về phía trước, bởi vì hôm nay là chợ phiên nên trên đường có rất nhiều người, Mã Xuân Hoa đã biến mất trong dòng người chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong lòng Cố Di Gia hơi tiếc nuối, nếu ban nãy Mã Xuân Hoa không chạy đi, cô đã có thể hỏi xem cô ta bị ai đánh rồi.
Phong Lẫm chẳng có cảm giác gì về chuyện Mã Xuân Hoa bị đánh, thấy cô không sao thì anh đạp xe chở cô về.
Thế nhưng Cố Di Gia vẫn rất tò mò về chuyện này, cô buồn bực nói: "Không biết cô ta xảy ra chuyện gì nữa, cô ta sẽ không vướng phải vào mấy người đáng gờm đâu nhỉ?"
Tuy rằng tính cách của Mã Xuân Hoa rất hung dữ, nhưng cũng không hung dữ đến mức không ai dám đụng đến cô ta. Với lại tính cách của cô ta cũng không tốt lành gì, khuyết điểm đầy ra đó, hay vô lý và không nhường nhịn người khác, dễ làm mích lòng người ta, không chừng ngày nào đó có người không nhịn được nữa thật sự sẽ ra tay đánh cô ta.
Không ngờ, chỉ qua hai ngày mà Cố Di Gia đã biết Mã Xuân Hoa bị ai đánh nhờ các chị dâu trong khu nhà tập thể.
Thì ra là cô ta bị bạo lực gia đình.
Nghe bảo có chị dâu ở thị trấn thấy Mã Xuân Hoa bị đánh, sau đó nhờ nhà hàng xóm của nhà họ Vương mới biết cô ta bị Vương Tử Thân đánh.
Những ai nghe thấy chuyện này đều không dám tin, Mã Xuân Hoa hung dữ như vậy mà lại là người ngoan ngoãn để cho đàn ông kia đánh mà không phản kháng sao?
Quả nhiên, mọi người biết rõ chuyện hơn từ Chu Hồng Anh.
"Đúng thật là Xuân Hoa bị Vương Tử Thân đánh, nhưng mà Vương Tử Thân cũng bị Xuân Hoa đánh gãy một chân."
"Gì cơ?!!"
Mọi người trợn mắt há mồm, thế là Mã Xuân Hoa không bị bạo lực gia đình mà là hai người ẩu đả lẫn nhau sao?
Tuy rằng Mã Xuân Hoa bị đánh rất thê thảm, nhưng cô ta không phải là người dễ dàng chịu thiệt, chẳng phải cô ta đã đánh gãy chân Vương Tử Thân rồi sao? Anh dám đánh tôi, thì tôi sẽ đánh gãy chân anh, tuyệt đối không chịu thiệt.
"Thật ra cách đây vài ngày, bà nội của Đại Hoa đến đây tìm lão Mã, nói về chuyện Xuân Hoa bị đánh bảo lão Mã sang xem thế nào để giúp đỡ cô ta. Chỉ là không ngờ..." Chu Hồng Anh nói đến đây, thì vẻ mặt rất kỳ lạ: "Lão Mã đi rồi, sau khi quay về thì nói với tôi là Vương Tử Thân bị Xuân Hoa đánh gãy chân rồi, hàng xóm phải tới đưa đi bệnh viện."
Mọi người không thể nào tưởng tượng nổi, đồng thời cũng thấy hơi băn khoăn.
"Sao bọn họ lại đánh nhau đến mức đấy? Không phải Vương Tử Thân rất thương Xuân Hoa à? Tiền kiếm được đều cho cô ta hết, ngay cả mẹ vợ cũng bằng lòng chăm sóc, thương Xuân Hoa đến thế cơ mà."
Cả đám người ai nấy đều nhìn Chu Hồng Anh, thật ra các cô muốn hỏi xem có phải Mã Xuân Hoa đã làm chuyện gì đó có lỗi với Vương Tử Thân không, nếu không thì người đàn ông thương vợ như thế sao lại đánh cô ta được?
Chu Hồng Anh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lão Mã có hỏi nhưng hai người họ không ai chịu nói cả."
Vì sao Mã Xuân Hoa và Vương Tử Thân đánh nhau, ngoại trừ hai vợ chồng biết lý do thì không ai biết, ngay cả bác gái Mã ở chung với họ cũng không rõ.
Chính ủy Mã bần thần bước đi, cũng không biết rằng anh ấy đi để làm gì.
Vốn dĩ anh ấy muốn đến để giúp đỡ cho em gái. Tuy rằng anh ấy cũng biết rõ Xuân Hoa như thế nào, nhưng cuối cùng đó vẫn là em gái ruột của mình, nếu thật sự bị người khác đánh, bản thân là người làm anh cũng phải làm gì đó. Hơn nữa đàn ông đánh phụ nữ là chuyện không phải.
Nhưng đến khi anh ấy nhìn thấy Vương Tử Thân cũng bị đánh gãy chân nằm trên giường, anh ấy lại không thể nói rằng Mã Xuân Hoa bị Vương Tử Thân ức hiếp được.