Chương 903: Ba Đứa Nhỏ 2
Chương 903: Ba Đứa Nhỏ 2
Chương 903: Ba Đứa Nhỏ 2
Chiều hôm tết Đoan Ngọ cậu có thể về nhà sớm hơn thường ngày để đón tết.
Lúc Đại Ngưu vừa bước ra khỏi cửa của đội vận chuyển thì thấy có hai cậu bé khoảng gần mười tuổi đang đi qua đi lại gần đó.
Lúc nhìn thấy cậu thì hai đứa nhóc vẫy tay, nhiệt tình kêu lên: "Anh Đại Ngưu, bên này, ở bên này."
Đại Ngưu bước sang đó, cũng không hỏi hai đứa nhóc đến đây làm gì mà nói thẳng: "Hôm nay là tết Đoan Ngọ, anh đưa hai đứa đi ăn gì ngon ngon nhé, chúng ta đi thôi!" Kể từ sau khi cậu đi làm thì cũng dư dả được chút tiền, không cần ngửa tay xin tiền cha mẹ nữa, trong tay có tiền thì cũng hào phóng hơn, thường xuyên mời bạn bè ăn cơm hơn.
Hai đứa bé đó vui vẻ đáp: "Được đấy!"
Hai đứa nhóc ấy cũng chỉ nhỏ hơn Đại Ngưu một hai tuổi mà thôi, nhưng trông vóc dáng lại không hề khỏe mạnh như Đại Ngưu, vẫn còn nét trẻ thơ, hơn nữa do không còn đi học nữa nên thường xuyên lang thang trên các phố phường.
Nếu như không gặp được Đại Ngưu thì có lẽ không bao lâu nữa hai đứa nhỏ này sẽ trở thành những kẻ lang thang mà ai cũng ghét, là tai họa của xã hội.
Đại Ngưu đưa hai đứa nhỏ đến nhà hàng quốc doanh, hào phóng gọi hai món thịt, sau đó còn gọi thêm một đĩa màn thầu nữa.
Hai đứa nhỏ ấy vùi đầu ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói: "Anh Đại Ngưu, bên kia lại có động tĩnh nữa rồi."
Đại Ngưu cầm một cái màn thầu lên, sắc mặt khẽ thay đổi: "Động tĩnh gì thế?"
"Mã Xuân Hoa đấy, gần đây cô ta thường xuyên đi tìm anh Thăng, lần nào cũng ngồi lỳ ở chỗ anh Thăng mấy tiếng đồng hồ mới chịu ra..." Cậu bé hạ thấp giọng, phấn khích nói: "Không ngờ cô ta lại dám lén lút đến chỗ của anh Thăng thật!"
Người còn lại cũng nói: "Anh Thăng này cũng không phải kiểu kén chọn gì, loại phụ nữ nào cũng chịu cả. Năm ngoái, anh ta còn vụng trộm với quả phụ Vương nữa, nhưng ít nhất quả phụ Vương ấy cũng là một quả phụ, còn Mã Xuân Hoa này là người có chồng rồi đấy!"
Đại Ngưu gật gù: "Vậy Mã Xuân Hoa và Vương Tử Thân đánh nhau là vì cô ta lén vụng trộm thật à?"
"Còn không phải sao."
"Nghe nói lần nào cô ta đến chỗ anh Thăng cũng trang điểm ăn diện rất xinh đẹp, còn mặc cả váy mới nữa, lần nào Vương Tử Thân cũng rất tức giận nhưng lại không dám ngăn cô ta lại."
Tại sao lại không dám? Đương nhiên là vì thế lực của anh Thăng trên trấn không hề nhỏ rồi, Vương Tử Thân có thể vào được đội vận chuyển cũng là do anh Thăng giúp đỡ một tay nên cũng được xem là ân nhân rồi.
Không những trong đội vận chuyển mà ngay cả sở cảnh sát anh Thăng cũng có người quen nữa.
Ở trên trấn anh Thăng cũng được xem là người có máu mặt, có rất nhiều người kính trọng anh ta.
Đại Ngưu thấy không đúng lắm.
Cậu đã từng gặp qua anh Thăng đó, anh ta trông rất bình thường, gương mặt luôn tươi cười, trông có vẻ là người rất hòa đồng. Nghe nói con người anh Thăng rất trượng nghĩa, cũng vì trước đây Vương Tử Thân từng qua lại với mình nên mới giúp Vương Tử Thân vào đội vận chuyển làm.
Nếu anh Thăng thật sự vụng trộm với Mã Xuân Hoa thật thì cũng không hợp với tính cách của anh ta.
"Ai biết đâu chứ, có thể anh Thăng thích loại người như Mã Xuân Hoa chăng? Trước đây, người quả phụ từng qua lại với anh Thăng trông cũng rất giống Mã Xuân Hoa đấy."
"Đúng, đều là loại đàn bà cay nghiệt, có lẽ anh Thăng thích người cay nghiệt như thế."
"Còn nữa, Vương Tử Thân đó trông xấu như thế, cũng không thể trách Mã Xuân Hoa ra ngoài vụng trộm được."
Hai cậu bé ấy nói xong thì nhìn sang Đại Ngưu: "Anh Đại Ngưu, chúng ta có cần lan truyền chuyện Mã Xuân Hoa vụng trộm ra ngoài không?"
Hai đứa nhóc biết Đại Ngưu bảo chúng theo dõi Mã Xuân Hoa là muốn bắt được thóp của cô ta.
Mặc dù không biết tại sao anh Đại Ngưu lại phải làm như thế nhưng sau khi hai đứa nhỏ quen biết Đại Ngưu thì có thể được ăn no, hơn nữa Đại Ngưu còn đối xử với chúng rất tốt, hai đứa nhóc còn muốn đi theo Đại Ngưu mãi nữa kìa.
Những đứa trẻ có gia đình khó khăn, không được đi học, cũng không tìm được việc làm như chúng cho dù muốn tìm người để đi theo thì đám người ấy cũng vì thấy chúng còn nhỏ tuổi nên cũng sẽ không thu nhận.
May là hai đứa nó gặp được Đại Ngưu, Đại Ngưu rất giỏi, còn giới thiệu việc làm cho chúng nữa, mặc dù kết quả là do tuổi còn quá nhỏ nên không làm được nhưng mối ân tình này chúng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Anh Đại Ngưu còn nói đợi khi chúng lớn hơn một chút thì sẽ giới thiệu việc làm khác cho nữa.
Đại Ngưu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nên đã đáp lại hai đứa bé: "Khoan hãy vội, cứ xem thế nào đã."
Cậu suy nghĩ một lúc rồi lại dặn dò hai đứa nhóc: "Hai đứa đi theo dõi kỹ nhà họ Vương và chỗ anh Thăng, cũng đừng đến gần họ quá, nếu như có phát hiện ra điều gì thì phải nhanh chóng qua với với anh, đừng tùy tiện đến gần, có biết không?"
Chúng lập tức đồng ý ngay.