Chương 910: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 5
Chương 910: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 5
Chương 910: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 5
Cố Di Gia vẫn rất lo lắng, chuyển xuống dưới không có nghĩa là sẽ không sao, không biết đã có bao nhiêu phần tử trí thức chết trong chuồng bò. Hoàn cảnh nơi đó thật sự quá ác liệt, chẳng có mấy người có thể chống đỡ nỗi.
Phong Lẫm vuốt tóc cô: "Em đừng lo lắng, anh sẽ cho người đi tìm bọn họ. Tìm được bọn họ rồi, nếu lúc đó em gái chị dâu tình nguyện thì có thể để bọn họ nhận nuôi ba đứa Dương Duệ."
Với tình cảm của vợ đoàn trưởng Dương và em gái, nếu em gái cô ấy còn sống, chắc chắn sẽ không mặc kệ ba đứa nhỏ.
Cố Di Gia vâng một tiếng, không khỏi có chút trầm tư.
"Gia Gia?" Anh gọi cô, cảm nhận được tâm tình cô đột nhiên trở nên sa sút.
Cố Di Gia nhỏ giọng hỏi: "Anh Lẫm, có phải anh tính nhận nuôi bọn nhỏ không?"
Phong Lẫm nhẹ nhàng vỗ vỗ cô: "Không có, nếu như anh tính nhận nuôi thì sẽ thương lượng với em, sẽ không tùy tiện dẫn về." Anh tôn trọng ý kiến của cô, giống như cô tôn trọng ý kiến của anh vậy, anh sẽ không không thương lượng với cô mà tự mình quyết định sự việc.
Cố Di Gia hiểu ý của anh, anh sẽ cố gắng che chở cho mấy đứa nhỏ của đoàn trưởng Dương trưởng thành, nhưng bọn họ không nhất thiết phải nhận nuôi mới xem như che chở bọn nhỏ.
"Gia Gia, anh sẽ thu xếp bọn nhỏ ổn thỏa." Anh cúi đầu hôn cô một cái: "Ngủ đi em."
Cố Di Gia sờ mặt anh, cô phát hiện anh gầy đi rất nhiều, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hơn nửa tháng nay chắc trong lòng anh cũng không chịu nổi nữa rồi.
Thế là cô kiềm chế cái nóng của mình, quyết định đêm nay cứ để anh ôm cô, xem như là an ủi anh.
Hôm sau, khi Cố Di Gia tỉnh dậy thì phát hiện đoàn trưởng Phong đã không còn ở bên cạnh.
Cô chậm rãi ngồi dậy, vừa ra khỏi cửa đã thấy ba anh em Dương Duệ ngồi trong phòng khách, chắc là bọn nhỏ biết cô còn đang ngủ nên đều rất yên lặng, ngay cả khi Dương Nhụy chơi trò chơi với em trai thì cũng cố gắng hạ giọng xuống.
Cố Di Gia nhìn bọn nhỏ hiểu chuyện như thế, ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Chào buổi sáng, các con ăn sáng chưa?"
"Dì Cố, bọn con đã ăn rồi." Dương Duệ trả lời: "Sáng nay chú Phong làm bữa sáng, phần của dì ủ ấm trong nồi, chú Phong nói dì nhớ ăn đấy."
Cố Di Gia hơi đỏ mặt, cô là người lớn lại ngủ nướng trước mặt mấy đứa nhỏ, thật sự có hơi...
Cô mặt dày mày dạn, coi nhẹ chút xấu hổ này, tiếp tục hỏi: "Chú Phong của mấy con đâu?"
"Chú ấy đi làm rồi ạ."
Sau khi cậu bé nói xong, Cố Di Gia nói với bọn nhỏ: "Dì phải ra ngoài chạy bộ rèn luyện thân thể, các con có muốn chạy với dì không, hay là ở nhà chơi?"
Rõ ràng Dương Nhụy và Dương Đồng có chút tò mò.
Dương Duệ chần chừ một lát rồi lắc đầu nói: "Bọn con ở đây đợi dì về ạ."
"Vậy cũng được." Cố Di Gia đi lại, lần lượt xoa đầu bọn nhỏ: "Vậy dì ra ngoài chạy bộ trước."
Ba đứa nhỏ nhìn cô rời đi, rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống, không làm ầm ĩ.
Mãi tới khi trong phòng không còn ai, Dương Nhụy mới nhỏ giọng nói: "Anh cả, dì Cố thật xinh đẹp, cũng dịu dàng như mẹ vậy, em nhớ mẹ quá."
Lúc mẹ qua đời cô bé vẫn còn nhỏ, bây giờ cô bé đã không còn nhớ hình dáng trước kia của mẹ thế nào nữa rồi, chỉ nhớ mang máng mẹ cũng như dì Cố vậy, vô cùng dịu dàng, lại còn thích cười nữa.
Trong lòng Dương Duệ cũng chua xót.
Thật ra cậu bé cũng rất nhớ cha và mẹ, cậu bé có ấn tượng sâu sắc về mẹ, còn lưu giữ ảnh chụp của mẹ nữa. Cậu bé sợ ảnh bị hư, mãi không dám lấy ra, chỉ có vào ngày lễ Tết mới cẩn thận từng li từng tí lấy ra để em trai và em gái có thể xem một chút.
Đúng là trên người dì Cố có một vài điểm giống mẹ bọn họ.
Nhưng mà cho dù giống, thì cô cũng không phải mẹ của bọn họ.
Dương Duệ nhỏ giọng nói với em gái: "Nhụy Nhụy, dì Cố không phải mẹ của chúng ta, sau này chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này."
Cậu bé đang cảnh cáo em gái, để cô bé không thật sự xem dì Cố như mẹ, gây thêm phiền phức cho cô. Chú Phong đã quan tâm chăm sóc bọn họ rất nhiều, dì Cố cũng rất dịu dàng, nhưng hai người họ cũng không phải cha mẹ bọn họ, bọn họ cũng không thể nào cứ ở đây mãi.
Dương Nhụy yên lặng cúi đầu: "Em biết rồi."
Chỉ có Dương Đồng chẳng hiểu mô tê gì cả, nhìn anh mình rồi lại quay qua nhìn chị mình.
Cậu bé ngây ngô hỏi: "Anh ơi, cha đâu rồi?"
Đã rất lâu rồi cậu bé không thấy cha đâu.
Sắc mặt Dương Duệ hơi cứng đờ, chịu khó nói lại với em trai: "Đồng Đồng, cha đã đi một nơi rất xa."
Dương Đồng cái hiểu cái không nhưng cũng không làm loạn.
Bởi vì cha quá bận rộn, cậu bé do thím ở khu nhà tập thể nuôi lớn, bình thường hay ở chung với anh trai chị gái nhất, cho dù một thời gian dài không gặp cha cậu bé cũng sẽ không ầm ĩ, chỉ cần anh trai chị gái ở bên cạnh là được rồi.