Chương 912: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 2
Chương 912: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 2
Chương 912: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 2
Trần Ngải Phương ôm con đi đến nhà cô em chồng.
Cửa không đóng, sân trồng đầy hoa, yên tĩnh và thanh bình, sau khi bước vào nhà, cô nghe thấy tiếng đọc sách truyền đến từ phòng khách.
Cố Di Gia đang dạy bọn nhỏ đọc sách, nhìn thấy chị dâu ôm con đến, dừng lại, đừng dậy nói: "Chị dâu, sao chị đến đây? Ai nha, Tiểu Nguyên Bảo, để cô út ôm cái nào."
Cô duỗi tay ôm lấy cháu trai nhỏ xinh đẹp với dáng vẻ đầy yêu thương.
Đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, dù đổi người ôm vẫn rất ngoan ngoãn, đầu xoay bốn phía giống như đang quan sát xung quanh.
Dương Duệ nắm em trai em gái đứng lên chào hỏi Trần Ngải Phương.
Trần Ngải Phương xoa đầu từng đứa, cười nói: "Buổi sáng ánh nắng tốt dẫn Nguyên Bảo ra phơi nắng, thuận tiện đến thăm mọi người."
Đoàn trưởng Dương cũng là chiến hữu của Cố Minh Thành, bọn họ cũng quan tâm đến mấy đứa trẻ của đoàn trưởng Dương, cũng không phải vứt ở nhà cô em chồng xong mặc kệ. Mấy ngày nay Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành thường xuyên đến thăm bọn họ, hoặc gọi bọn nhỏ đến nhà ăn cơm, để Bảo Sơn và Bảo Hoa chơi với bọn trẻ.
Hiệu quả cũng rõ ràng, ba đứa trẻ cũng đã dần cởi mở hơn so với lúc mới đến.
Có lẽ những đứa trẻ không cha mẹ tương đối hiểu chuyện, ba anh em đều rất ngoan, chưa bao giờ gây rắc rối cho người lớn, cho dù là Dương Đồng nhỏ nhất cũng không gây chuyện.
Chủ yếu là anh cả Dương Duệ thật sự chăm sóc em trai rất tốt, còn dạy cậu nhóc không được làm ầm ĩ.
Vốn dĩ mọi người rất thương bọn họ mất cha mẹ, nhìn thấy bọn họ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng càng thêm yêu thương.
Trần Ngải Phương ngồi xuống nói với bọn họ: "Mấy đứa đang đọc sách sao?"
Dương Duệ trả lời: "Dì Cố đang dạy bọn cháu đọc sách, hiện tại Đồng Đồng đã có thể đọc vài bài thơ."
Dương Nhụy vui vẻ nói: "Cháu đang học phép cộng, trừ, nhân chia."
Phần lớn trẻ con ở niên đại này đều đi học hơi muộn, mặc dù Dương Nhụy đã 8 tuổi nhưng lại đang học lớp 1, cộng thêm cha vừa mất, đi sang chỗ Phong Lẫm nên còn chưa học xong lớp 1.
Cố Di Gia ôm cháu trai nhỏ chơi đùa, trẻ con hơn ba tháng rất trắng trẻo mập mạp, giống như bánh trôi nhỏ. Hơn nữa, thằng bé này rất đẹp, vừa trêu đã cười, bộ dáng vui tươi, hớn hở càng làm cho người thích.
Nghe đứa trẻ quá xinh đẹp, không ít chị dâu sau tan tầm đến phải đi đến nhà Cố Di Gia nhìn một cái rồi mới về.
Dương Đồng chạy đến trước mặt Cố Di Gia, hiển nhiên cũng rất thích em trai xinh đẹp này, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của em trai, nói: "Dì, em trai đẹp quá."
"Đúng vậy, đẹp nhỉ." Cố Di Gia cười tủm tỉm.
Dương Đồng nhìn em trai rồi lại nhìn cô: "Tại sao em trai không ở nhà dì ạ?"
Cố Di Gia không hiểu cậu bé có ý gì.
Bên kia, Dương Nhụy vẫn đang nhìn về phía này, nghe thấy vậy nói: "Đồng Đồng ngốc, đây là con nhà dì Trần, không phải con nhà dì Cố."
"Em trai không phải con của dì?" Dương Đồng khó hiểu, lại nhìn Cố Di Gia và Nguyên Bảo: "Lừa em sao, là con của dì mà, giống dì ấy lắm."
Cuối cùng Cố Di Gia và Trần Ngải Phương cũng hiểu ý của cậu bé, hai người cười không khép được miệng.
Cũng không sai, trông rất giống, nói là do Cố Di Gia sinh cũng không sai.
Giống như rất nhiều đứa trẻ trong khu tập thể nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo đều tưởng là con của dì Gia Gia và đoàn trưởng Phong, chỉ là để cho nhà đoàn trưởng Cố nuôi.
Nhưng bọn họ cũng rất thắc mắc, dì Gia Gia sinh em bé khi nào sao bọn họ không biết nhỉ?
"Nguyên Bảo không phải con của dì." Cố Di Gia cười nói: "Là dì Trần của mấy đứa sinh, bởi vì dì và cậu bé có quan hệ huyết thống, cháu trai giống cô, cho nên trông giống là chuyện bình thường."
Đứa nhỏ nghe cái hiểu cái không, Cố Di Gia dịu dàng xoa cái đầu nhỏ bị cạo thành tóc húi cua của cậu bé.
Sau khi cho ba đứa trẻ đi chơi, Trần Ngải Phương và Cố Di Gia nói chuyện.
"Chị dâu, Bảo Sơn và Bảo Hoa sắp nghỉ, đến lúc đó để bọn nhỏ chơi cùng với mấy đứa Duệ Duệ, nếu không ngày nào bọn nhỏ cũng ở trong nhà, em lo..."
Trẻ con mê chơi là chuyện thường tình, đâu giống mấy đứa trẻ nhà họ Dương, ngày nào cũng ở trong nhà, không đi đâu cả. So với việc bọn nhỏ hiểu chuyện nghe lời, cô rất vui khi bọn chúng trở nên thoải mái, tinh nghịch một chút.
Trần Ngải Phương gật đầu: "Chờ sau khi nghỉ để Bảo Hoa dẫn bọn nhóc ra ngoài chơi, đi đến căn cứ bí mật của bọn nhỏ."
Nói đến căn cứ bí mật, cô có chút buồn cười.
Trẻ con trong khu tập thể đều kết bè kết phái, trẻ cùng tuổi chơi cùng tuổi, bên cạnh Bảo Hoa tụ tập không ít những đứa trẻ cùng tuổi với cô bé, chúng còn có căn cứ bí mật riêng của mình.