Chương 914: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 4
Chương 914: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 4
Chương 914: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 4
Lúc ăn cơm trưa, Cố Minh Thành về nhà không nhìn thấy bà xã, cũng không cần gọi mà tự động đi qua bên này.
Mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Cố Minh Thành ôm con trai và Trần Ngải Phương cùng nhau về nhà.
Ánh nắng buổi chiều không quá nóng, Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà ôm con đến nhà Cố Di Gia chơi.
Cố Di Gia có chút buồn cười, buổi sáng chị dâu mới đến, buổi chiều bọn họ cũng chạy đến, rốt cuộc là lo lắng về cô đến mức nào chứ?
Mặc dù trong nhà có thêm ba đứa nhỏ, cô thật sự không cảm thấy mệt, còn ngủ nướng thêm, không cần động tay làm cái gì, bởi vì đoàn trưởng Phong và mấy đứa nhỏ đã làm hết.
Hai người ôm con vào nhà, đặt con nhỏ lên giường đất, để bọn nhỏ tự chơi.
Con gái của Tiền Quyên Quyên đã được 10 tháng, là thời điểm đang tập bò, giống như loài bò sát nhỏ, bò tới bò lui trên giường đất, sau đó bắt nạt em trai bò chậm hơn.
Cô nhóc chơi chiêu núi đè, đè thẳng lên trên người Đại Bảo, con trai của Phương Mỹ Hà. Đại Bảo bị đè nặng, khóc òa lên.
Ba anh em Dương Duệ không ngờ sáng nay vừa có một em trai rời đi, buổi chiều lại có hai em trai em gái đến, nên dốc toàn lực trông bọn nhỏ.
Nhìn thấy em trai khóc, Dương Duệ vội vàng bế lên dỗ dành, Dương Nhụy cũng ôm em gái gây chuyện lên.
Chỉ một lát sau, Dương Duệ đã dỗ Đại Bảo nín khóc, hai đứa bé tiếp tục chơi.
Nghe thấy bé con khóc, ba người lớn định đi dỗ, nhìn thấy cảnh tượng này lại ngồi xuống.
Phương Mỹ Hà ngạc nhiên: "Hai đứa nhỏ này rất giỏi, rất biết cách dỗ trẻ con."
"Đúng vậy, Duệ Duệ và Nhụy Nhụy, Đồng Đồng đều là những đứa bé ngoan!" Cố Di Gia cười khen bọn nhỏ.
Dương Duệ, Dương Nhụy được khen có hơi xấu hổ.
Sau khi đến nhà dì Cố, dù bọn họ làm gì, dì Cố đều sẽ nhiệt tình khen ngợi, khen đến mức bọn họ không nhịn được nghi ngờ liệu bọn họ thật sự tốt như vậy sao?
Có lẽ bị khen nhiều, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng trong lòng chúng vẫn dâng lên một sự tự tin.
Thì ra bọn họ không phải là những đứa trẻ không ai muốn, ở trong mắt dì Cố, bọn họ rất giỏi, lần nào dì Cố cũng thưởng kẹo cho bọn họ.
Ba người ngồi trước giường đất, vừa nhìn mấy đứa trẻ vừa nói chuyện phiếm.
Phương Mỹ Hà nghĩ đến gì đó, nói: "Gia Gia, em biết không? Đại Ngưu nhà đoàn trưởng Hà đã lập công!"
"Lập công gì?" Cố Di Gia tò mò hỏi.
Tiền Quyên Quyên cũng rất tò mò!
*
Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên đều rất tò mò về chuyện Đại Ngưu lập công.
Phải biết rằng cùng lắm năm nay Đại Ngưu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù vóc dáng cậu cao lớn, thân thể rắn chắc, nhìn qua trông như một người trưởng thành, nhưng tuổi tác cậu vẫn còn khá nhỏ.
Ngay cả công việc của cậu ở đội vận chuyển cũng vì tuổi tác còn nhỏ mà chỉ có thể làm việc vặt, mọi người không dám để cậu lái xe.
Phương Mỹ Hà nhìn đứa con trai đang chậm rãi bò giống như côn trùng nhỏ ở trên giường, nói: "Đại Ngưu giúp đỡ công an phá án và bắt giam một ổ buôn người, cứu được không ít trẻ con."
"Thật sao?"
Nghe cô ấy nói thế, Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên cũng hơi ngẩn người, tiếp theo đó là kinh ngạc và vui mừng.
Không nói tới Tiền Quyên Quyên hiện tại đã là mẹ, trong mắt cô ấy con nít đều giống như nhau, mà bản thân Cố Di Gia có tới ba đứa cháu trai cháu gái, cũng xem bọn nhỏ giống như bảo bối. Chính vì vậy, bọn họ căm ghét nhất là bọn buôn người lừa bán phụ nữ và trẻ em.
Bọn họ không khỏi nhớ tới chuyện Mã Tiểu Tráng bị lừa bán.
Tiếng khóc của bác gái Mã dường như vẫn còn phảng phất bên tai, người khác nghe được cũng cảm thấy sầu não.
Cho dù bác gái Mã có đáng ghét tới thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng là một người bà, đứa nhỏ bà ta xem như tâm can mà che chở lại bị lừa bán mất, khiến bà ta đau tới nỗi không muốn sống.
Cố Di Gia vội vàng hỏi: "Có phải bọn họ cũng là người đã bắt cóc Mã Tiểu Tráng không?"
"Đúng rồi." Phương Mỹ Hà nói: "Đúng là bọn họ đã bắt cóc Mã Tiểu Tráng, mọi người nhất định không tin được thân phận của bọn đâu."
"Thân phận gì cơ?" Tiền Quyên Quyên hơi nghiêng người, vẻ mặt khẩn trương, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cố Di Gia cũng ngừng thở, chị Mỹ Hà nói như vậy thì chắc chắn là bọn họ có biết bọn buôn người này, còn về thân phận...
Phương Mỹ Hà nói: "Trong đám buôn người đó có một người là chồng của Mã Xuân Hoa."
"???!!!!"
Mặc dù Cố Di Gia đã đoán trước, nhưng lúc nghe nói thế, trái tim cô vẫn không kìm được mà đập thình thịch.
Cô chỉ gặp qua Vương Tử Thân một lần, chính là lần gặp mặt sau khi Mã Xuân Hoa gả đi, cô ta dẫn Vương Tử Thân về khu nhà tập thể ra mắt mọi người một lần. Cô cứ nghĩ tới lúc đó bọn buôn người đã ở gần mình tới thế, thì không cách nào có thể bình tĩnh lại được?