Chương 921: Cấu Xé Nhau 3
Chương 921: Cấu Xé Nhau 3
Chương 921: Cấu Xé Nhau 3
Trong khoảng thời gian này, cô ta bị mẹ cô ta đánh không biết bao nhiêu lần. Lúc mới đầu cô ta còn đuối lý, nên để cho mẹ cô ta đánh, nhưng sau đó mẹ cô ta ngày nào cũng đánh cô ta, hết cắn lại véo, rồi cào cô ta... Cả người cô ta đều bị thương, so với vết thương Vương Tử Thân đánh cô ta còn có vẻ nghiêm trọng hơn, cô ta làm sao có thể chịu nổi, đương nhiên cô ta cũng sẽ đánh trả!
Chính ủy Mã nghe thấy tiếng khóc đầy tiếc hận của mẹ mình, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng không nói gì.
Cho dù hiện tại có hối hận cũng không giúp ích được gì, đã đưa ra lựa chọn nào, thì phải gánh chịu hậu quả đó.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương không được che bằng quần áo trên người mẹ mình, anh ấy nhìn Mã Xuân Hoa một cách sắc bén: "Em đánh mẹ có phải không?"
Mã Xuân Hoa co rúm lại một chút, sau đó khóc lóc nói: "Anh cả, mẹ cũng đánh em, anh xem đi đây là vết cắn của mẹ!"
Cô ta xắn tay áo lên, để lộ vết thương trên người.
Có một dấu răng máu đã kết vảy, còn có vết xước do móng tay để lại, cùng với rất nhiều vết bầm tím và vết máu loang lổ, càng không cần phải nói đến gương mặt và cổ...
Chính ủy Mã nhắm mắt lại, anh ấy cũng không thấy bất ngờ lắm.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đã là phận làm con, cũng không nên ra tay đánh đập cha mẹ già... Nhưng tính cách của Mã Xuân Hoa như vậy, chẳng phải cũng là do một tay mẹ anh ấy nuôi dưỡng sao?
Anh ấy chợt nghĩ tới một câu: Tự làm tự chịu!
Con cái không được giáo dục tốt, thì người chịu tội chính là cha mẹ.
Sau khi chính ủy Mã nhìn qua họ, không nói gì nữa, chuẩn bị rời đi.
Bác gái Mã và Mã Xuân Hoa đang khóc vội nhào qua nói: "Con cả, khi nào mẹ có thể ra ngoài? Mẹ thực sự không biết Vương Tử Thân đã làm gì!"
"Anh cả, anh nhanh đưa em ra ngoài đi, em không muốn ở lại nơi như thế này nữa đâu!"
Cả hai mẹ con đều không muốn bị nhốt ở đây, ngày ngày đều phải chịu đựng lo lắng sợ hãi.
Mặc dù họ không làm chuyện gì, cũng không biết Vương Tử Thân đã làm gì, nhưng bọn họ đều rất sợ Vương Tử Thân sẽ liên lụy đến họ, khiến hai người họ trở thành là đồng phạm, nửa đời sau đều phải ở trong tù.
Chính ủy Mã nói: "Đến lúc nào hai người có thể ra ngoài, cảnh sát sẽ tự thả hai người ra thôi."
"Đó là khi nào vậy?"
"Hai người cứ chờ đi."
Chính ủy Mã không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, phía sau vang lên tiếng la hét của hai người. Tuy cửa đã bị đóng lại, nhưng giọng nói của họ vẫn vang dội, chứng tỏ bọn họ ngoại trừ những trận cãi vã thường ngày, thì không hề không phải chịu tội gì.
Chính ủy Mã lại hỏi cảnh sát thêm một số chuyện, câu hỏi chi tiết hơn.
"Anh Thăng là một tên côn đồ ở đây, cũng là một tên đầu sỏ, ngay cả Vương Tử Thân cũng phải nghe lời anh ta... Khi em gái anh qua lại với anh Thăng, Vương Tử Thân đã rất tức giận, thiếu chút nữa muốn cùng anh ta trở mặt thành thù, đáng tiếc em gái anh dù qua lại với anh Thăng nhiều lần như vậy, nhưng không phát hiện ra bí mật về ngôi nhà đó..."
Sắc mặt chính ủy Mã cứng đờ, lúc này anh ấy thật sự ước gì mình không có một đứa em gái đáng xấu hổ như Mã Xuân Hoa.
Lúc trước, vì tiền nên cô ta chọn gả cho Vương Tử Thân. Sau đó, cũng chính cô ta chê Vương Tử Thân xấu xí, sau khi tiêu hết tiền của Vương Tử Thân, anh Thăng chỉ mua cho cô ta vài chiếc váy, vậy mà cô ta đã vui vẻ đi theo anh Thăng, như thể hoàn toàn quên mất cô ta đã là vợ người khác rồi...
"Sở dĩ lúc trước Vương Tử Thân lấy em gái anh, kỳ thực là bởi vì gã xấu trai, không có nhiều cô gái nguyện ý gả cho gã, mà gã cũng là người có dã tâm, muốn cưới một cô gái không ngại mình xấu xí, nhưng phải là cô gái xinh đẹp. Vốn dĩ gã đã nhìn trúng một cô gái, sau đó lại gặp được em gái anh..."
Khi viên cảnh sát nói đến đây, lại nhìn anh ấy một cái: "Sau khi Vương Tử Thân biết được mối quan hệ giữa em gái anh và anh, thì lập tức để mắt đến cô ta. Những người làm nghề như bọn họ, vốn phải thật thận trọng, Vương Tử Thân muốn kéo anh về chiến tuyến bọn chúng..."
Ý tưởng này của Vương Tử Thân cũng không phải là một ý nghĩ kỳ lạ gì.
Ngay cả trong đội vận tải hay đồn cảnh sát đều có người của bọn chúng, muốn phát triển quan hệ trong quân đội không có gì là không đúng, chỉ cần bọn họ đưa đủ tiền, hứa hẹn những lợi ích cũng đủ khiến họ dao động, thì vẫn sẽ có người bí quá hóa liều.
Chỉ là Vương Tử Thân không nghĩ tới, lúc trước Mã Xuân Hoa và chính ủy Mã cãi nhau đến mức náo động như vậy, thì dù cho gã có nói hay ám chỉ thế nào, Mã Xuân Hoa cũng không muốn đi lấy lòng Chính ủy Mã, khiến cho gã không thể nào móc nối với chính ủy Mã.
Viên cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy, đưa tay vỗ vỗ anh ấy: "Thật ra nhìn theo hướng tích cực mà nói, thì nhờ có em gái của anh mà chúng tôi mới có thể bắt được bọn buôn người này, giải cứu được nhiều người dân vô tội như vậy."
Vì vậy cũng coi như Mã Xuân Hoa đã đóng góp được chút công sức.