Chương 924: Nói Chuyện Với Mẹ 2
Chương 924: Nói Chuyện Với Mẹ 2
Chương 924: Nói Chuyện Với Mẹ 2
Đương nhiên nguyên nhân không chỉ có bấy nhiêu đó, trong lòng cậu tồn tại một cán cân nên cuối cùng vẫn quyết định không nhận lấy phần thưởng ấy.
Cố Di Gia chỉ kinh ngạc một lúc, sau đó lại bật cười, cô tôn trọng sự lựa chọn của cậu.
Mặc dù Đại Ngưu vẫn chưa trưởng thành nhưng trông tác phong hành sự thì đã nguyên tắc riêng của mình, nếu như cậu làm đúng thì người lớn như họ nên cổ vũ khích lệ, nếu như làm sai thì lên đứng bên cạnh hướng dẫn phê bình.
Đại Ngưu nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng: "Mẹ con muốn con lấy phần thưởng về..."
Cậu cảm thấy mẹ cậu không hiểu cậu chút nào cả, thậm chí người khác còn nói tính tình mẹ cậu không tốt, thích chiếm những lợi ích nhỏ. Cậu là con trai mẹ mình, cậu cũng không thể nói mẹ mình sai được, nhưng ít nhiều gì trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Sao Cố Di Gia lại không nhìn ra suy nghĩ của cậu được chứ, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra chị dâu Ngô cũng không làm gì sai cả."
Đại Ngưu nhìn cô, cứ như không hiểu tại sao cô lại nói như thế.
Cố Di Gia nghiêm túc nói tiếp: "Vì chị dâu Ngô rất yêu những đứa con của mình, chị ấy cũng là người làm mẹ nên mới muốn con cái của mình được sống tốt hơn, vì thế mới tính toán chi li từng thứ. Cho dù chị ấy có chiếm những lợi ích nhỏ nhưng cũng là làm một cách quang minh chính đại, không hề đi cướp đi giật, lén lút làm hại người khác."
Chị dâu Ngô muốn con mình phải lấy giải thưởng về vì cho rằng đó là do con trai mình xứng đáng nhận được.
Có được giải thưởng thì Đại Ngưu sẽ sống tốt hơn.
Cố Di Gia cho rằng chị dâu Ngô nghĩ như vậy là không sai.
Trong khu nhà tập thể nhà, đa phần mọi người đều đến từ nông thôn, họ chưa bao giờ nhận được một nền giáo dục đàng hoàng, thậm chí còn có rất nhiều người ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết. Vì thế họ cũng không thể hiểu thấu một số đạo lý được, nên cũng không thể yêu cầu quá cao về họ.
Đây không phải là lỗi của họ.
"Con có thể giải thích với mẹ con mà." Cố Di Gia nhẫn nại giải thích với Đại Ngưu: "Tính tình của chị dâu Ngô không hề xấu, chỉ là do không hiểu nhiều cách hành xử mà thôi, cho nên các con cần nhẫn nại nói với chị ấy nên làm thế nào, cái gì là sai, cái gì là đúng, tại sao lại phải làm như thế..."
"Nếu như ngay cả người làm chồng và làm con như mọi người cũng không kiên nhẫn với chị ấy, không ai chịu nói và phân tích cho chị ấy biết thì còn ai dám nói với chị ấy nữa? Cứ như vậy thì làm sao chị ấy hiểu được?"
Đúng là chị dâu Ngô không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng rất thích chiếm những cái lợi trước mắt nhưng cũng chỉ là những cái lợi nhỏ mà thôi.
Đây là chuyện đã đành, chị ta phải nuôi nhiều con cái như thế, mỗi đứa con đều phải chăm lo ăn no uống đủ, còn phải gửi tiền về cho nhà nữa nên cuộc sống vô cùng thiếu thốn.
Nhưng với vai trò một người vợ, một người mẹ thì chị ta đã làm rất tốt, ngày nào chị ta cũng dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, gọn gàng đâu ra đấy, để mỗi khi chồng mình về sẽ có cơm ăn, con cái không phải chịu đói.
Sau khi Cố Di Gia đến với thế giới này thì đã cảm nhận sâu sắc được điều này.
Cho dù là trong thôn hay là khu nhà tập thể, những người cô gặp đa phần đều là người không có văn hóa, tố chất cũng không cao, những cô gái có chút văn hóa như Tống Minh Nguyệt, Trang Nghi Giai, Phương Mỹ Hà, Phương Mỹ Di, Tiền Quyên Quyên thì lại rất ít gặp.
Người không có văn hóa, không hiểu được đạo lý thường tình như chị dâu Ngô thì lại rất nhiều.
Đây không phải là lỗi của họ.
Đại Ngưu đang chăm chú nghe cô nói, một lúc lâu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cảm thấy xấu hổ đáp: "Dì Gia Gia con hiểu rồi! Cảm ơn dì!"
Nghĩ đến thái độ trước đây của mình với mẹ thì cậu lập tức cảm thấy bứt rứt, khó chịu ngay.
Cũng như những gì Cố Di Gia vừa nói, mẹ cậu luôn làm một số việc khiến mình cảm thấy rất xấu hổ, khiến mọi người không hài lòng, nhưng lại không ai kiên nhẫn nói với bà rằng làm như vậy là không đúng.
Đại Ngưu cũng không ở lại lâu, không lâu sau cậu đã rời khỏi nhà Cố Di Gia.
Lúc cậu về đến nhà thì thấy mẹ mình đang nấu cơm tối trong nhà bếp, chỉ có một mình Tiểu Hà ở nhà giúp nhóm lửa, những người khác thì không thấy đâu cả.
Nhà họ rất đông con cái, đều là những đứa nhóc choai choai, bữa nào cũng phải nấu rất nhiều cơm, có thể thấy chị ta phải vất vả đến mức nào.